pacman, rainbows, and roller s

NGÀY NÀO ĐÓ


- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem: 228
Vân cũng có giới thiệu một chút về em với chị. Em bận nhiều việc mà phải ra tận sân bay đón chị, thiệt tình ngại quá! Chị có thể tự đón taxi vào nội thành được mà.”

“Ôi em chẳng có việc gì nhiều, với cả em cũng đang muốn viện cớ để được nghỉ phép giải stress. Chị là cứu tinh của em đấy! Em sẽ đưa chị đi tham quan mọi nơi trong Hà thành, và… đến nơi có người chị cần gặp.”

Lan nháy mắt tỏ vẻ hiểu ý. Chị Vân thật là, chưa gì đã kể lung tung.

Tôi đi theo Lan về nhà nghỉ sắp xếp hành lý ổn định rồi Lan đưa tôi đi ăn sáng. Lan rất hòa đồng, vừa gặp mà đã thân thiết với tôi như chị em, nói với tôi đủ chuyện về Hà Nội, về sự khác nhau giữa Nam và Bắc, sau đó lại hỏi tôi.

“Tại sao chị lại chấp nhận yêu xa? Sẽ rất mệt mỏi và đau khổ! Em đã từng… mà thôi ạ. Quả thực tình yêu rất khó lý giải.”

Tôi ậm ừ, trả lời qua loa. Tôi với anh, không phải là tình yêu mà.

“Thế chị định bao giờ sẽ đến gặp anh ấy?”

“Chắc là tối nay.”

“Em đèo chị đi!”

“Không cần đâu, chị có địa chỉ mà.”

“Thế chị lại muốn tự đi bằng taxi à? Em cảnh báo trước rồi nhé!”

“Rồi, rồi, được mà. Chị cảm ơn em.”

“Chị cứ khách sáo như thế thì ngày mai em sẽ không đèo chị đi chơi nữa đâu.” Lan phụng phịu gương mặt làm bộ giận dỗi khiến tôi bật cười.

Tôi tiếp tục cúi xuống hì hụp tô bún chả. Giờ có ăn gì tôi cũng không cảm nhận được mùi vị, tâm trí tôi đã bay mãi tận đâu đến cái địa chỉ tôi lưu trong điện thoại.

Chỉ còn vài tiếng nữa thôi, tôi sẽ được gặp người tôi thương.



6. Tôi thở hổn hển đến quầy bán vé rồi lại nhanh chóng lao đi làm thủ tục lên máy bay. Công việc đột xuất khiến tôi không kịp trở tay. Trong một tháng nay không biết bao nhiêu lần tôi bay từ Nam ra Bắc, việc thì còn tồn đọng và dang dở, lớp Anh văn ở hội quán tôi cứ xin nghỉ liên tục. Tóm lại là, tôi đang trong giai đoạn vượt quá giới hạn làm việc mà trước kia đã tự đề ra để nuông chiều bản thân mình.

Tám giờ tối, tôi có mặt tại sân bay Nội Bài. Vì sáng mai có buổi họp khẩn cấp nên miễn cưỡng lắm tôi mới đi vào cái giờ này. Ngồi trên taxi, tôi thở dài mệt mỏi. Ngẫm nghĩ lại, cũng vì càng làm tôi càng “tham công tiếc việc”, nên thời gian có bao nhiêu cũng không đủ cho tôi ngăn nắp tất cả mọi việc.

Tôi vừa từ Hà Nội về Sài Gòn cách đây hai tuần. Nhưng lần ấy vẫn còn thời gian thong thả để ngày cuối cùng được đi tham quan khắp nơi trong thủ đô. Nghĩ đến đây, tôi nhớ đến một người, tôi lấy điện thoại gọi ngay cho cô ấy.

“Anh vừa đến Hà Nội cách đây ba mươi phút. Và từ giờ đến ngày mai anh chỉ còn khoảng mười tiếng để đi đâu đó, em có thể giúp anh không?”

“Anh Hoàng à… hic… hic...”

Tôi giật mình khi đầu dây bên kia, tiếng khóc thút thít vang lên.

“Có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc? Em đang ở đâu, anh đến ngay!”

“Bệnh viện E, Trần Cung.”

Tôi mang cả hành lý xông thẳng vào bệnh viện. Trước phòng cấp cứu, Lan ngồi co ro trên hàng ghế chờ, nước mắt ngắn dài rơi không ngừng. Tôi hiểu Lan, cô ấy rất nhút nhát và yếu đuối trước những chuyện xảy ra bất ngờ trong cuộc sống.

“Lan!”

“Anh Hoàng!”

Lan nhào đến ôm tôi thật chặt, òa khóc nức nở.

“Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Có anh ở đây rồi, đừng khóc nữa! Nói cho anh biết, chuyện gì đang xảy ra?”

“Chị Kim… chị Kim… bị tai nạn… máu nhiều lắm… chính mắt em nhìn thấy… không, không phải tai nạn… có người đẩy chị ấy…”

Kim? Chẳng lẽ trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy? Tôi không tin.

“Kim? Cô ấy là ai?”

Tôi muốn xác định lại rõ ràng mọi chuyện đang xảy ra, nhưng Lan vẫn còn hoang mang. Vừa lúc đó, một vị bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra.

“Ai là người nhà của bệnh nhân Nguyễn Mỹ Kim?”

“Nguyễn Mỹ Kim?”

Lẽ nào...

“Tôi là bạn của Nguyễn Mỹ Kim.”

“Bệnh nhân bị va chạm mạnh ở vùng đầu nhưng tình trạng đã ổn định. Tốt nhất vẫn là ở lại bệnh viện để theo dõi, anh làm thủ tục cho bệnh nhân nhé!”

Tôi gật gật đầu.

Khi y tá kéo băng ca bệnh nhân ra khỏi phòng cấp cứu, tôi nhìn thấy người nằm trên đó, đầu quấn đầy băng trắng, đôi mắt nhắm nghiền, có vết bầm tím trên gò má.

Nhưng, nét đặc biệt ấy, không ai khác... ngoài Kim.



7. Tôi mở mắt tỉnh dậy trong cơn đau ê ẩm khắp người. Mùi thuốc sát trùng xộc ngay vào mũi vô cùng khó chịu. Tôi cố gắng gượng dậy để nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng đầu đau như búa bổ.

“Kim, cẩn thận!”

Tôi sững sờ khi trông thấy người đang chạy đến giúp tôi ngồi dậy. “Hoàng…”

“Kim đã thấy ổn hơn chưa?” Hoàng chu đáo kê gối sau lưng cho tôi dựa vào rồi ngồi xuống phía đối diện.

“Sao Hoàng lại ở đây?”

Hoàng kể lại cho tôi nghe tất cả mọi chuyện. Trái đất vốn dĩ tròn thật, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, cơ duyên thế nào mà tôi được gặp Lan - người yêu cũ của Hoàng.

“Nghe Lan nói… Kim bị người nào đó đẩy à?”

Hoàng đưa ly nước cho tôi, hỏi dè chừng.

“Không… chỉ là do sơ ý thôi. Lan đứng ở khoảng cách khá xa, có lẽ em ấy nhìn nhầm.”

Tôi vừa hớp ngụm nước thì Lan cũng từ ngoài bước vào.

“Mắt em tinh lắm, chắc chắn không nhầm!” Lan nói giọng đầy căm phẫn.

Chưa kịp dứt lời, phía sau Lan lại xuất hiện một người. Tôi cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng.

“Anh đến đây làm gì?” Tôi lạnh nhạt hỏi.

Hoàng nhìn tôi rồi đưa mắt nhìn người đàn ông kia khó hiểu.

“Anh muốn nói chuyện với em một chút.”

“Hoàng với Lan ra ngoài chờ.” Hoàng hiểu ý, nói rồi kéo Lan ra ngoài.

Hai người ấy đi rồi, chỉ còn tôi và anh. Tôi mệt mỏi ngả người ra sau, tựa vào chiếc gối mà Hoàng đã kê sẵn.

“Anh nghe bác sĩ nói em không có vấn đề gì nghiêm trọng… Anh… xin lỗi...”

Hai từ xin lỗi anh nói nhẹ hẫng nhưng lòng tôi như có đá tảng đè nặng. Tôi cười nhạt.

“Anh xin lỗi vì đã lừa dối em hay là vì… khiến em ra nông nổi này?”

“Anh không lừa dối em. Anh chưa từng hứa hẹn điều gì với em cả…”

Tôi sửng sốt nhìn anh. Hóa ra, từ trước đến nay, chỉ riêng tôi tự áp đặt cho mình cái suy nghĩ anh cũng có tình cảm với mình, chỉ cần tôi bước về phía anh, anh cũng sẽ dang tay đón nhận.

Tôi không thấy đầu mình đau nữa, cơn đau đó đang lan tỏa xuống tận nơi ngực trái.

“Có nghĩa là... tất cả mọi chuyện đều là lỗi do em phải không?” Tôi cười khẩy. “Em muốn hỏi anh một câu… anh nói chúng ta là người thương của nhau, thế đã bao giờ anh thương em thật lòng chưa… dù chỉ là một khoảnh khắc nào đó thôi?”

Tôi nhìn anh chờ đợi. Tôi biết câu hỏi này ngu xuẩn lắm, nhưng ngay lúc này, tôi vẫn muốn được nghe anh nói những lời ngọt ngào như anh đã từng nói với tôi trước khi mọi chuyện xảy ra.

Im lặng. Anh không nói gì.

Tôi vô thức gật gật đầu. “Em hiểu rồi! Mọi lý do từ trước đến nay thực chất chỉ là lời ngụy biện cho việc anh chưa bao giờ có tình cảm với em, kể cả niềm thương cũng chỉ mỗi em đơn phương níu giữ. Anh không có lỗi, kể cả những tổn thương thể xác này, là do em cam tâm tình nguyện.”

“Thảo không cố ý đẩy em… cô ấy cũng không hề biết chiếc xe ấy ở đâu lao đến… Em có thể… tha thứ cho cô ấy không? Anh sẽ chịu tất cả mọi trách nhiệm.”

Tôi bật cười khanh khách. Con người một khi đã quá đau sẽ không còn nước mắt để rơi nữa.

“Anh về đi!”

“Chi phí bệnh viện anh sẽ trả cho em.”

“Tôi không muốn nghe anh nói gì nữa! Anh đi đi!”

Tôi hét toáng lên, hất tung những thứ vô tội đang lặng lẽ nằm trên bàn. Tất cả rơi xuống đất thành một thứ âm thanh hỗn độn. Đầu tôi lại lên cơn đau nặng nề. Hai tay ôm chặt đầu, tôi vẫn không ngừng la hét xua đuổi người đàn ông mà tôi đã từng hết mực yêu thương đến nỗi đã bao lần cố gắng xua tan đi những rung động của riêng mình chỉ vì muốn toàn tâm toàn ý dành trọn vẹn tình cảm cho anh.

Tôi chỉ còn nhận thức được bước chân vội vàng của Hoàng chạy vào, khứu giác cảm nhận được mùi nước hoa quen thuộc phả ra từ cơ thể Hoàng, rồi sau đó hoàn toàn chìm trong vô thức.



8. Sau khi xuất viện về lại Sài Gòn, tôi chia tay lớp rồi bắt đầu những chuyến hành trình không điểm dừng trên những nẻo đường xa lạ. Vết sẹo trên trán tôi thỉnh thoảng lại đau râm ran như muốn nhắc nhớ về một ký ức nhuốm màu đau thương, một ký ức mà tôi luôn hy vọng nó chưa bao giờ tồn tại trong quá khứ của tôi.

Nhưng... nằm đâu đó sâu trong miền ký ức ấy lại thấp thoáng một bóng hình mà mỗi khi bất chợt hiện lên trong tâm trí, một mùi nước hoa dịu nhẹ và gần gũi lại như phảng phất xung quanh.

Ngày xuất viện, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Hoàng và Lan. Thì ra Lan chia tay Hoàng không phải vì đã hết yêu, mà là vì cái khoảng cách địa lý khiến Lan luôn cảm thấy trong lòng bất an với tình yêu ấy. Có lẽ sau ngày hôm đó, họ đã quay về bên nhau.

Tôi cố lắc đầu trấn an tinh thần. Ngồi lọt thỏm giữa đồng hoa tam giác mạch xinh đẹp như thế này, tốt nhất không nên lãng phí tâm tư vào những cảm giác vô định.

“Ta biết chắc chắn con ngồi một mình ở đây mà!”

“A Muội… bà còn mệt, sao lại ra đây?”

Tôi vội đứng dậy, đưa tay đỡ lấy dáng vẻ mỏng manh của bà. Tôi ở nhờ gia đình bà A Muội cũng đã năm ngày, bà xem tôi như đứa cháu gái vừa trở về nhà sau bao tháng ngày rong ruổi. Những bữa cơm đạm bạc tự tay bà nấu luôn chất chứa đầy lòng yêu thương của bà dành cho gia đình, và tôi - một đứa may mắn được thưởng thức niềm hạnh phúc bình dị ấy như một sự bù đắp cho nỗi mất mát ngày qua.

“Ta già rồi, đã trải qua bao nhiêu lần thập tử nhất sinh còn không sao, huống hồ gì một cơn sốt nhẹ tối qua chứ? Chẳng qua chỉ là… nếu trong lòng không thanh thản, thì có khỏe mạnh thế nào cũng cảm thấy mệt mỏi.”

“Bà có gì không vui sao?”

“Không phải ta…” Ánh mắt A Muội dịu dàng nhưng như xoáy sâu vào tim tôi. “Là con đấy!”

“Con? Con đang rất vui, rất khỏe kia mà.”

“Ánh mắt con cho ta biết, con đang nhớ đến một điều gì đó, nhớ đến… một ai đó.”

Tôi bất chợt không thể phản kháng.

“Ta tìm được vật này dưới sàn nhà. Những gì trong lòng con không thể buông bỏ thì đừng tự huyễn hoặc mình, nhất là những điều mà con cảm nhận được sự quan trọng trong lòng con. Hãy cố gắng giữ lấy, đừng vì chút sơ suất nhỏ mà vội vàng đánh mất, cảm giác hối tiếc đôi khi còn đáng sợ gấp nhiều lần việc từ bỏ đấy!”

Tôi nhận tấm hình từ tay A Muội mà tôi đã bất cẩn đánh rơi. Đây là tấm hình duy nhất mà tôi chụp chung với Hoàng.

“Còn nữa, ta không biết con đã từng gặp chuyện gì trong quá khứ, nhưng những gì từng xảy ra vốn dĩ đã trở thành một phần trong cuộc sống của con, không thể trốn tránh, không thể xóa nhòa. Chi bằng, con hãy sống vô ưu khoảng thời gian còn lại bên tình yêu của mình. Một lần bỏ lỡ, suốt đời hối tiếc. Và ta cũng tin, những người yêu nhau nhất định sẽ được gặp lại nhau.”



9. Tôi vẫn tiếp tục với công việc hằng ngày. Sáng đi làm ở công ty, tối lại đi dạy, thỉnh thoảng cũng quây quần cùng bạn bè với những buổi tiệc tùng có khi thâu đêm. Tôi vẫn luôn giữ cho riêng mình một thói quen, hễ có lúc rảnh rỗi, tôi lại vào Facebook của một người. Tính ra đã hơn một năm, vậy mà những nét đặc biệt và ánh mắt cùa người ấy luôn là nỗi day dứt trong lòng tôi.

Ngày hôm đó, tôi không quay về bên Lan như lời đề nghị. Tình cảm của tôi dành cho Lan dường như đã bị nỗi tổn thương của người con gái ấy che một lớp phủ mờ, gắng gượng cũng chỉ khiến cả hai đau khổ.

Tối nay lại một trận bia bọt cùng công ty, quán karaoke ồn ào như thế vẫn không khiến tôi thoát khỏi cảm giác trống trải. Tôi đăng nhập vào Facebook, một dòng trạng thái khoảng hai tiếng trước đây khiến hơi men trong cơ thể tôi như phút chốc bị thổi tan biến.

“Hà Nội, nếu có duyên, một ngày nào đó nhất định sẽ gặp lại...”

Dưới dòng trạng thái là hình ảnh Kim đang đứng bên bờ hồ Gươm, mắt nhìn xa xăm nhưng đôi môi mỉm cười, phảng phất nét bình yên trên gương mặt.

“Cảm ơn Hoàng!”

“Kim vẫn quyết định sẽ đi sao?”

“Ừm. Về Sài Gòn thu xếp mọi việc ổn thỏa rồi Kim sẽ đi.”

“Chúng ta… sẽ còn gặp lại nhau chứ?”

“Nếu có duyên, một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau…”

Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với Kim lần cuối cùng trước khi từ Hà Nội về Sài Gòn. Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, tôi bật dậy, chạy nhào ra khỏi phòng trong sự ngỡ ngàng của đồng nghiệp. Và trùng hợp thế nào, nhạc dạo bài hát “Make you feel my love” từ phòng nào đó bất chợt vang lên...



10. Ngày thứ hai ở Hà Nội, chiều chiều Kim lại ra hồ Gươm. Ngồi trên ghế đá dọc bờ hồ, Kim thả hồn trong những giai điệu nhạc nhẹ nhàng phát ra từ head phone. Không biết ngẫu nhiên như thế nào, điện thoại phát ngay bài hát “Everyday I love you”, bài hát lần đầu tiên Kim nghe Hoàng hát. Kim chợt nhớ đến một câu trong quyển sách “Những đêm không ngủ”: “Bạn đã bao giờ để chế độ shuffle cho iTunes và nó chạy random vào đúng những bài hát bạn vừa nghĩ tới, hoặc rất vừa vặn về cảm xúc? Tôi thường gặp điều này - như là một sự ngọt ngào mà âm nhạc dành tặng tôi hàng đêm…"

Kim mỉm cười. Có lẽ âm nhạc thực sự đã dành tặng Kim và Hoàng một thời khắc ngọt ngào, dù là ký ức đã qua.

Một làn gió thổi qua mang theo cái lạnh len lỏi vào da thịt, từng giọt nước đột ngột thi nhau rơi qua đám lá chạm vào mái tóc Kim. Lúc này Kim mới cảm nhận được thế giới xung quanh đang hiện hữu, trời bắt đầu mưa.

Kim vội vàng tháo head phone, vừa bước nhanh vừa tắt điện thoại bỏ vào túi xách. Mãi không để ý, Kim loạng choạng vì gót giày hụt vào lõm đất trên nền đường. Trong giây phút chới với cố giữ thăng bằng, một vòng tay nhanh chóng đỡ lấy Kim.

“Chẳng phải Kim đã nói không mang giày cao gót nữa sao?” Hoàng cười lém lỉnh.

“Hoàng…” Kim không giấu được vẻ ngạc nhiên khi trông thấy người đang hiện diện trước mắt mình. Hơi ấm này là thật, cả mùi nước hoa quen thuộc đó Kim không thể nào nhầm lẫn được.

“Mưa lớn rồi, đi theo Hoàng!”

Mưa ngày càng nặng hạt, Hoàng nắm tay Kim chạy vội vào bên dưới tháp Hòa Phong trên bờ hồ Hoàn Kiếm chen chúc cùng một số người cũng đang đứng trú mưa.

“Sao Hoàng biết Kim ra Hà Nội?”

“Hoàng theo dõi Kim… trên Facebook.”

“Nhưng… chẳng phải Hoàng và Lan đã quay lại với nhau rồi sao? Kim… xin lỗi, hôm đó tình cờ Kim nghe được cuộc trò chuyện của hai người...”

“Chưa nghe xong đã vội bỏ đi phải không?”

“Kim…”

“Hoàng không thể quay về với Lan, bởi vì không biết từ khi nào… em… em đã luôn xuất hiện trong tâm trí của anh.”

“Ai… ai là em chứ?

Đến trang:
Tags :
Cảm nhận bài viết
- VỊ NGỌT CỦA CÀ PHÊ... KHÔNG ĐƯỜNG
- Hắn
- Mẹ! Người cho con rất nhiều
-Chỉ có thể là yêu Full
-Mẹ! Người cho con rất nhiều
-Mẹ! Người cho con rất nhiều
-Chỉ có thể là yêu Full
-Chỉ có thể là yêu Full