- Tên kia cười, nụ cười mang nét buồn khó tả
- Hừ, thế thì mau xuất hiện đi, trước khi cái đầu con nhóc đó nổ tung - Hắn nhăn mặt
- ờ thì cũng phải giải quyết xong mọi việc đã chứ - Tên kia nói
- hừ, lẹ lên. Xong chưa? Về thôi, ta còn ra sân bay nữa - Hắn đã tên kia
- đau, ta đập cho bây h.Roài, về....- Tên kia lườm
Cả 2 cùng bước đi, hắn bước nhanh đi trước còn tên kia bước theo sau,...ngoài lại nhìn người con gái trong ảnh kia 1 lần cuối , mỉm cười thật tươi, tên kia khẽ nói:
- Vợ ơi! Anh đi nhé.....
*********
BIỆT THỰ NHÀ HỌ TRƯƠNG:
- Cậu chủ - Cô hầu cúi chào lễ phép
- Um...hôm nay Mỹ Hương về nhà phải k?- Tên kia hỏi
- Dạ,cô chủ dẫn cậu Leo về nhà lấy chút đồ rồi qua chào ông chủ bà chủ bảo qua viếng mộ tiểu thư họ Triệu rồi ra sân bay về Nhật luôn rồi ạ - Cô hầu báo lại
- Um, được rồi - Tên kia gật đầu rồi ra hiệu cho cô ra ngoài làm việc tiếp
- haizzz may là k đụng mặt k thì giải thích phiền phức muốn chết à! Thui, tui đi luôn đây - hắn thở dài
- Hở? về sao?Bay chuyến đêm cũng được mà.Đang muốn nhờ cậu mấy chuyện ở công ty đây - Tên kia ngồi vào bàn máy tính và bắt đầu tiếp công việc dang dở của mình lúc nãy
- Chậc, lần nào tui về cũng bóc lột sức lao động cảu tui là sao? Nhớ phải trả công cho tui đó - hắn tiến đến bàn làm việc của tên kia
- Rồi, tui xẽ gả công chúa nhà họ Trương cho cậu là được chứ gì?- Tên kia cười tinh ranh
- Thui đi, lấy con nhỏ nắng mưa thất thương đó để nó oánh cho tui hồn lìa khỏi xác à? K nói truyện đó nữa, làm lẹ tui còn về k cho ông làm mình đó - hắn nhăn mặt, cố dấu đi khuôn mặt đang đỏ lên của mình
- ha, chưa chắc nhé - Tên kia cười, nụ cười chứa đựng đầy ẩn ý...
************************
TRƯƠNG K.W, TẠI CĂNG-TIN
- Của em này Kyu Min - Koon Ham đưa Kyu Min hộp sữa vừa mua
(chú thích là nhỏ này mê sữa lắm ==. Trả bù cho Sandy nhà ta ghét cay ghét đắng sữa =~=)
- A! Cám ơn anh nhiều nha - Kyu Min cười hiền
- Này, tại sao phải ra căng-tin ngồi như thế này chứ? Khó chịu ghê - Mika nhăn mặt khó chịu vì mấy cái ánh mắt đầy trừu mến của mấy thằng con trai và thù hắn của mấy đứa con gái chiếu về phía mình....
- thôi, cố tạm hôm nay đi, tại phòng nghỉ đang sửa mà, biết sao được - Ren cười
- Hừ, tui về trước đây, qua lớp kiếm đọa đây. Koon Ham đưa Kyu Min về nhà giùm tui nha...Nhớ là phải đưa về tận nhà đó - Mika đứng dậy bước đi, k quên dặn dò Koon Ham cẩn thận
- Rùi, biết mà - Koon ham cười
- Um - Mika gật đầu rồi bước đi kéo theo những ánh mắt ghen ghét có, yêu thương có, ngưỡng mộ có nhưng cô cũng chẳng bận tâm mà cứ nói chuyện với Ren như lũ sung quanh chết hết rồi vậy
2 người kia bước đi để 2 người kia ở lại.....dù đã k còn nước mắt để khóc, k thể đau vì quá đau, k thể tỏ ra k yêu khi lại yêu người ta quá nhiều....Kyu Min k thể ngăn mình k nhìn Koon Ham dù hình ảnh Koon Ham trong cô chẳng hề và chưa bao h mờ nhạt đi chút nào dù là hồi bé hay bây h.....Kyu Min tự hỏi tại sao anh lại vẫn đối sử với cô như thế khi cô đã làm anh đau như vậy, khi đã phũ phàng từ trối tình cảm anh dành cho cô bao nhiêu ngày qua như vậy....sao anh lại đối sử với cô ân cầm thế? Quan tâm thế?.....
- Kyu Min.....Kyu Min......- Koon Ham gọi, lôi Kyu Min về với hiện tại
- Hử....a......dạ ........- Kyu Min lúng túng đỏ mặt
- sao vậy ?em mệt ở đâu à ?- Koon Ham lo lắng
- Dạ, k ạ ! có truyện gì thế ạ ? - Kyu Min lăc đầu, k dấu được sự bối rối....
- Hì, em lạ thế? Mình về thôi, Mika với Ren đi qua club rồi hay em muốn ở đây cũng được - Koon Ham cười
- k, về....về thôi ạ - Kyu Min lúng túng đứng dậy đi 1 mạch
Koon Ham theo sau Kyu Min để lại sau bao nhiêu con mắt tiếc nuối, hụt hẫng vì k được ngắm nhìn nụ cười hiếm hoi của anh thêm 1 chút nữa.....Cũng k có gì lạ khi họ lại tiếc nuối tới vậy bởi vì Koon ham vốn là 1 người khá chín chắn,kiệm lời và cũng lạnh lùng máu lạnh y như tên Kevin trong tất cả mắt những cô gái.....nhưng có lẽ chẳng biết từ lúc nào mà cái hàn khí ấy đã biến mất và thay vào đó cho anh là khuôn mặt với nụ cười tuyệt đẹp....Có lẽ cũng là nhờ 1 ai đó yêu anh anh nhưng lại từ chối, lại làm anh đau....nhưng anh đã quyết tâm rằng k bỏ cuộc; đây là quyết tâm từ lúc anh cứa cô bé đó,là cái khi mà anh vào căn phòng bí mật đó trông thấy cô bé luôn gọi tên anh, khi mà cô khóc nấc lên và ôm chặt lấy anh.....
Nhưng người ta có nói "giang sơn khó đổi bản tính khó dời" (hình như vậy =~=) nên nhưng cử chỉ anh ý chỉ yêu thương, chăm sóc, cười đùa anh ý chỉ dành cho 1 mình người tên Kwon Kyu Min thôi nên mấy bạn nữ đừng mơ hão là anh ý xẽ thay tính đôi nết hoàn toàn nhớ...vì dù gì anh ý cũng là anh hai của 1 bang tầm cỡ, là quản lý của cả 1 quán bar to nhất nhì tokyo mà....kakaa, đừng nên mơ mộng nhiều (đấy là Zen nói thẳng sự thật nó hơi phũ phàng tý,bạn nào mà có chót yêu anh Koon Ham thì đừng hy vọng nhớ ,kekee)
Cười nhẹ, Koon Ham bước đi song song với Kyu Min, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, thanh mảnh đó; Koon Ham nói nhưng khuôn mặt vẫn nhìn thẳng về phía trước...:
- Kwon Kyu Min, em có thể cho anh biết lý do thực sự em từ chối tình cảm của anh được k? 1 lời nói thật lòng, 1 sự thật ý
Kyu Min hơi bất ngờ trước câu hỏi của Koon Ham nhưng cô cũng chỉ biết cúi mặt xuống để dấu đi khuôn mặt đỏ như quả gấc của mình và im lặng...thực sự cô cũng k biết phải nói phải giải thích với anh như thế nào cho phải...
- Anh đã suy nghĩ mãi nhưng anh vẫn k hiểu là do lý do gì mà lại như vậy ?Hay anh sai ở đâu nữa....Nhưng anh xẽ đợi em, anh xẽ đợi em Kwon Kyu Min ạ....đợi ngày em đồng ý làm người yêu anh, người mình Choi Koon Ham này thôi - Koon Ham siết chặt lấy tay Kyu Min
- Em......- Người Kyu Min bắt đầu run lên
- Sao vậy ? - Koon Ham quay lại khi cảm nhận thấy bàn tay Kyu Min đang lạnh ngắt và run lên
- Anh...anh k hiểu à? Anh k hiểu hay thực sự k hiểu vậy? em....em tuyệt đối k thể yêu anh được đâu, tuyệt đối k thể đc....anh đừng đợi làm gì cả...hixxxx...k thể đc mà.... - Hai hàng nước mắt trong chẻo, tinh khiết lăn dài trên 2 gò mà Kyu Min
- Cho anh 1 lý do đi nếu k anh xẽ k buông em ra đâu.....k bao h - Koon Ham nhìn Kyu Min, ánh mắt như xoáy vào trái tim của Kyu Min- 1 trái tim bị tổn thương...
- Anh k biết em là ai sao?Em là con gái của ông trùm mafia thế giới đấy.....làm sao họ có thể chấp nhận được chứ? Em k muốn làm anh phải khó sử, tuyệt đối k....- Kyu Min quyệt nước mắt, nói 1 lèo nhưng k hề nhìn Koon Ham,k nhìn vào ánh mắt như muốn suyên thấu cả con người cô kia...
- Hả? - Koon Ham cũng nghe xong đơ luôn
Kyu Min tính chạy đi, thực sự cô k còn sức chịu đựng được nữa,k hề muốn khóc nữa nhưng tại sao nước mắt cư rơi,k muốn đau nhưng sao lại yêu con ng đó nhiều đến thế?.....cô muốn chạy trốn, chạy trốn tất cả.....Quay đầu toan bước đi nhưng Kyu Min k thể đi được nữa vì đã có 1 hơi ấm ,1 cánh tay mạnh mẽ, 1 nụ hôn ngọt ngào đã khiến ng cô nhũn ra k còn chút sực lực để chạy nữa....
Hình ảnh 1 người con trai cao hơn 1m80 mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tuần tụt đen bụi bặm, giầy nike trắng đang ôm 1 cô bé xinh đẹp mặc 1 chiếc đầm lụa màu trắng và đặt 1 nụ hôn ngọt ngào nhưng k kém phần mãnh liệt, cuốn hút lên đôi môi nhỏ xinh kia của cô bé khiến những người đi qua phải ghen tỵ cũng như mơ ước thèm thuồng.....
- Dù anh có là chủ tịch 1 tập đoàn CIA tầm cỡ thế giới hay em có là con gái độc nhất của ông trùm mafia thế giới đi chăng nữa cũng k quan trọng.Thứ anh cần k phải địa vị hay 1 trỗ đứng trong xa hội này mà đó là em. K ai có quyền ngăn cản tình cảm của anh - Koon Ham cười hiền, nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn lên chán Kyu Min nhưng dọng nói thì cực kì đanh thép
- Em...... - Kyu Min đỏ mặt
- Anh chỉ cần Kyu Min thôi, chỉ cần em tin anh thôi.Anh nhất định xẽ khiến họ phải đồng ý - Koon Ham quả quyết, nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia
- Như vậy có ổn k ?- Kyu Min hỏi
- Được, nhất định là ổn mà.Chỉ cần em luôn bên cạnh anh thôi công chúa ạ - Koon Ham hôn nhẹ lên tay Kyu Min
Suốt chặng đường về chẳng ai nói với ai câu nào nhưng trên khuôn mặt thanh tú của Kyu Min và Koon Ham đều ửng hồng và môi vẽ nên 1 nụ cười hạnh phúc, rất tươi tắn khiến cho hoa bên đường cũng phải ghen ghét vì họ hạnh phúc quá, đẹp quá.....Bầu trời dường như xanh hơn, ánh nắng k quá gắt nhưng cũng đủ làm cho ai đó ấm lòng...những cơn gió nhẹ nhàng thổi bay làn tóc ai đấy , tiếng cay xanh xào xạc như chúc phúc thay cho họ...1 cặp đôi hạnh phúc,1 cặp đôi dám đối mặt với thử thách sau này.....
Chap 14: Mèo Hoang.
Sandy từ Việt Nam bay sang Nhật thì trời đã tối lắm rồi vậy mà khi về đến nhà vẫn thấy Kyu Min đứng đợi trước cửa khuôn mặt đang sị xuống , cái môi đỏ tự nhiên đang cong cong lên đầy hờn dỗi , má phúng phính phùng to nhìn nhỏ bạn của nó thế này thì đang tức lắm đây.....
- Lee Sandy ngu ngốc - Kyu Min chạy lại ôm chầm lấy Sandy
- Nè, sao lại ngồi đây zị? Lại còn mắng tui nữa chứ - Sandy nhăn mặt
- Hứ, đi về mun zị hả? làm người ta đợi ở ngoài trời tối sợ muốn chết luôn à - Mắt Kyu Min rưng rưng
- Ý, sao k vào nhà? Key,Rey, Jey, Leo đều ở nhà cả mà. Tui bận chút công truyện nên về muộn à - Sandy nghiêng nghiêng mặt
- Hixx...k thích,ngại lắm, tui đợi đón Sandy nhưng ai ngờ zìa mụn zị đâu chứ?Đã kêu là tối sang nhà bồ ngủ rồi mà- Kyu Min mặt xị ra
- Rui rùi, sorry tại tui quên béng mất , thui vào nhà lẹ đi, xương xuống rồi nè- Sandy cười trừ, lôi Sandy vào nhà
Và ngay lúc vào nhà Sandy đã đạp thẳng chân cho 4 thèng kia đang ngồi trên ghế xem tivi ngã lăn xuống đất 1 cách k thương tiếc vì cái tội 4 thằng ngồi hếch mõm lên coi tivi mà k để ý camera bên ngoài làm Kyu Min bướng bỉnh của nó vốn đã sợ tối rồi lại còn phải đứng đợi....
Vì vậy nên 4 thằng đành đau đớn chịu trận **** của Sandy mặc dù Kyu Min đã cố can ngăn và nói rằng k phải tại 4 tụi nó nhưng co phương...(=~=)
Sáng hôm sau khi Sandy bước chân vào K.W đã nhận thấy cái ngôi trường hôm nay xôn xao lạ thường và nhất là mấy thằng sinh viên hôm nay hình như k sợ chết hay sao mà cứ nhìn thấy cái mặt Sandy là bắt đầu chỉ chỉ, chỏ chỏ và nói mấy câu rất chi là kì quái như:
- Giống nhỉ? - Thằng thứ 1
- Giống quá, cứ như bản sao ý,..... - Thằng thứ 2
- Lạ quá, k biết là quen nhau k? hay là người nhà nhỉ - Thằng thứ 3
- hay là trò đùa nhỉ? - Thằng thứ 4
.....
Sandy nhăn mặt 1 cách cực kì khó chịu:
- Cái quái gì đang diễn ra thế này?
- Này, sang kia đi, cả 1 lũ túm tụm kia kìa,qua hỏng hớt tý đi - Kyu Min khểu nhẹ vai Sandy
Cả lũ kéo sang, khi Sandy tới k hiểu sao chẳng cần hét hay bon chen gì mà cả đám đông lại rẽ ra làm 2 phía tại thành 1 lối đi cho Sandy vào khiến tụi nó ngạc nhiên lắm....
Và như vậy chưa là gì khi mà trước mặt....người trước mặt tụi nó mới khiến cả lũ sock thật sự , chết đứng luôn...1 cô bé lúng túng đang e ngại đứng đó, cô bé có mái tóc ép dài tới ngang vai ôm lấy khuôn mặt xinh xắn,tóc vàng, mắt nâu,dáng người thanh mảnh diện 1 bộ đồ khác đơn giản với quần jean và áo phông nhẹ nhàng nếu nói thì chúng chẳng có truyện gì đặc biệt cả.... nhưng thứ khiến cả lũ sock tới vậy là dù có khác về tóc , về cách ăn mặc nhưng cái khuôn mặt đó trong hàng ngàn, hàng vạn các khuôn mặt khác cũng k thể giống tới mức đấy....giống như từ 1 khuôn đúc ra vậy...
Phải, khuôn mặt cô bé ngây thơ, đang bối rối vì đám đông lạ đó giống y hệt khuôn mặt của Lee Sandy...giống như 2 giọt nước vậy...
- Trương Mỹ Thanh Thanh....- Sandy gằn lên từng tiếng bước tới trỗ cô bé đang ngơ ngác và mừng rỡ
- Ch......- k để cô bé nói lên Sandy đã gắt ken
- TỤi mày đứng đấy hóng hớt cái quái gì hả? Biến, tao đập chết bây h - Sandy quát lên, đuổi tất cả lũ đang hóng tai lên kia đi
Lũ đấy biết thân biết phận và cũng biết trước hậu quả ra sao nên đành nuốt cục tò mò lại và tản ra về lớp mình chỉ còn lại những tiếng xì xầm xa xa....
Bọn chúng tản hết, chỉ còn lại 6 đứa tụi nó và cô bé lạ giống Sandy thôi, k khí bỗng im lặng, trùng xuống và ngột ngạt tới kì lạ vì k có ai lên tiếng và Sandy cũng chẳng nói gì cả chỉ nhìn cô bé kia chằm chằm...
- Chị....- Cô bé khẽ gọi Sandy và cách gọi đấy đang làm lũ kia dần hồi phục thì lại bị sock đợt 2
Sandy vẫn chỉ im lặng
- Chị à...- Giọng cô bé run run
- Người đâu? - Sandy hỏi, giọng lạnh tanh
- Um...tại em nghĩ chắc tới đây k sao nên...nên cho họ về rồi ạ - cô bé rụt rè, ấp úng nói
- "Bốp" - Chị chiều mày quá rồi nên quen rồi à? Biết ở Nhật nguy hiểm như thế nào k hả?Muốn chị mày tức chết thì mới vui à? Ai? Ai cho mày sang đây? - Sandy tức giận quát cô bé và thẳng tay đánh cô bé 1 cái tát đỏ cả má
- Sandy , dừng tay lại đi - Mika ngăn Sandy lại
- Leo, đưa Thanh Thanh về đi - Sandy nói rồi bước đi
- Chị hai...- Thanh Thanh níu tay chị mình lại
- Đừng để chị nói lại câu nữa - Sandy hất tay Thanh thanh ra
- Chị Sandy, để 1 mình Leo đưa tiểu thư về nhà có được k? - Jey lên tiếng
- K sao, mình Leo ổn rồi. 3 đứa ở lại bảo vệ Kyu Min. Vào lớp thôi - Sandy bước đi
Mọi người biết Sandy đang rất khó chịu nên cũng chẳng có ai hỏi gì cả, im lặng đi theo Sandy vào lớp. Leo đưa Thanh Thanh về nha bằng moto, Thanh Thanh dù rất muốn nói chuyện với chị mình nhưng biết lần này làm Sandy cáu nên cũng chẳng giám hó hé gì nữa, đành về nhà đợi.Lúc đấy, chỉ có 1 người sock, sock toàn tập luôn khi chứng kiến truyện vừa rồi mới sảy ra.....
TRONG LỚP HỌC CỦA HỌC SINH BAN 2, NHÓM 1: CẤP KING
- Haizzz...được rồi, mấy người đừng có nhìn tui nhưu vậy nữa được k? Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi - Sadny thở dài nhìn lũ bạn sau khi lấy lại bình tĩnh
- Cô bé lúc đó là ai? - Mika hỏi
- Trương Mỹ Thanh Thanh hay chính là em gái song sinh của tớ- Sandy trả lời
- Nè, tại sao lại đánh cô bé đó thế? Nếu là em cậu thì tui chẳng bao h nghĩ Sandy lại làm vậy đâu.Em ý đã cất công tới gặp Sandy mà, cũng vì muốn nói chuyện với cậu thôi à - Kyu Min bức xúc nói
- Hì, thực ra đây cũng là lần đầu tiên kể từ bé tới h tui đánh nó đấy. Thanh Thanh sinh ra thể lực đã rất yếu ớt nên nó hoàn toàn k thể có 1 chút thể lực nào để học võ công nên truyện nó gặp nghuy hiểm là rất cao. Mà mọi người cũng thấy rồi đấy, điều k đáng nhất là nó lại mang 1 khuôn mặt giống y hệt tui nên việc nó xẽ gặp nguy hiểm lại càng cao hơn, nhất là ở Nhật này.Vậy nên 1 mình tới trường này mà k mang theo vệ sĩ là 1 việc quá liều lĩnh với nó - Giọng Sandy trùng xuống, đôi mắt hướng ra xa xăm, vô định
- Nói vậy thì trước h mọi người chỉ biết tới sự tồn tại của cậu thôi à?K ai biết tới sự hiện diện của em gái cậu ngoài gia đình sao ?- Mika nhìn thẳng vào mắt Sandy hỏi
- Um, thực ra thì nó vẫn được sinh hoạt bình thường như người khác thôi nhưng lúc đi đâu đó thì phải có ít nhất 5 vệ sĩ được rèn luyện tốt nhất đi cùng và những việc cần tới sức lực hay nói thẳng ra là nguy hiểm như đánh nhau thì là tui làm còn việc đi dự tiệc tùng, ăn uống, dạ hội là do nó đảm nhiệm - Sandy cười hiền
- Sao lại phải thế? - Kyu Min mặt đần ra
- keke thì tui với nó là chị em song sinh mà. Từ bé đã toàn đổi trỗ cho nhau thui, nó ghét mấy việc hoạt động mạnh như võ nên tui toàn đi học thay hộ nó còn mấy cái sến sến như nhảy nhót, múa ba lê, học phép tắc thì tui cực kì ghét nên nó đi học thay tui à, hehe - Sandy cười tinh nghịch
"RẦM.....OẠCH........"
Kevin nghe tới đó thì k hiểu sao lại té ghế ngã cái "Rầm" luôn (="=). Tên nay k hiểu sao từ lúc vào lớp tới
Đến trang: