Đế vương Tàn bạo & Hoàng tỳ của Thiên gia


- Chuyên mục: Teen Story
- Lượt xem: 675
Đế vương Tàn bạo & Hoàng tỳ của Thiên gia. (Nhà Trời )
Thể loại: Cổ trang, mới lạ
Tác giả: Songnhi_09


Nàng phải chạy, nàng phải chạy, chạy nhanh lên, huhu, sao cái số nàng khổ thế này, ngốc gì lại đi cãi nhau với phu nhân, híc, híc,....
Nàng cắm cổ chạy, thì bỗng thấy thuyền buôn lớn đang chuẩn bị nhổ neo lên kinh thành, đằng sau nàng vẫn còn những tiếng hét:
-Đứng lại, cái con bé hầu tỳ kia!!!
-Đồ tiện nhân, đứng lại.
Nàng tự nhủ: " Ngu gì đâu, đứng lại, hừ, nghĩ mình ngốc lắm chắc?!"
Uy, chỉ vài bước lại nữa là nàng nhảy được lên thuyền rồi! Cố lên. Á. Ôi may quá!
Nàng vui vẻ vẫy tay.
-Hôhô, chào mọi người!
Nàng đi đi lại lại trong thuyền thì chợt ngớ ra. Á! Chết! Mình quên. Thuyền này đi đâu.
Nàng lon ton đến hỏi một vị phu nhân trông vẻ cao quý:
-Phu nhân,..
-Hưm? Tiểu cô nương hỏi gì?
-Thuyền này sẽ cập bến nào ạ?
- Ha Ha, tiểu cô nương không biết đi đâu mà cũng lên thuyền à?
Nàng gãi đầu lúng túng.
Vị phu nhân đó nói tiếp:
-Ta là phu nhân nhà Mộ Dung. Tên ta là Đường Nhị Hoa. Còn cô nương?
-Dạ? Tiểu nữ là Hàn Huân Y ạ. Xin hỏi thuyền này...
-Kinh thành.
Nàng nhảy lên khiến Đường nhị Hoa tự hỏi liệu cô nương này có vấn đề gì về thần kinh k?
Mộ Dung phu nhân hỏi:
-Sao, cô nương lại biểu hiện như thế?
Bà hỏi và tỏ thái độ không thích.
Huân Y thản nhiên nhưng lòng thì sợ:
-Tiểu nữ không một quan tiến trong người thì lấy gì mà sống?
Nhị Hoa liền móc hấu bao đem cho nàng một ít ngân lượng:
-Dùng tạm nhé!
Nàng Huân Y vui vẻ nhận mà chẳng biết rằng, cái khổ còn đợi nàng ở phía trươc!
Kinh thành thiệt là náo nhiệt quá!
" Ọt..Ọt"
Bụng nàng biểu tình. Nàng cúi xuống:'' Giữ thể diện cho tao với chứ? Gần đây không có quán ăn nào, mày gào cái gì??"
Nàng đi mãi rồi mới gặp một quán ăn nhỏ.
-Tiểu nhị. Mang cơm đến đây.
Nàng chén no và nhanh tới mức những người ở trong quán đều ném cho nàng cái nhìn ghê sợ. Tiểu cô nương đẹp tuyệt trần mà lại phàm ăn như thế, thì chẳng phải loại ng tốt đẹp gì đâu.
Nàng mặc kệ, họ có giúp mình no được đâu!Mà no mình chứ bầy người ấy có no đau. Kệ.

Trả tiền xong, nàng nghênh ngang đi giữa phố.. Cảnh đẹp quá trời nè. Í, có cả màn thầu
(bánh bao). Hix, biết thế mình không thèm ăn cái món cơm rau chán ngắt ấy. Bụng no k cho thêm gì được nữa!!
Chợt có tiếng hét inh tai:
- Ngươi là đồ thiểu năng hay sao mà không tránh đường??
Nàng quay lại chẳng thèm nhìn mà mắng:
-Nè, đường rộng các ngươi đi việc của các ngươi đi việc của các ngươi, ta đi việc của ta, mắc gì không phaỉ các ngươi tránh ta???
Chợt nàng nhìn lại. Sax. Kiệu mười hai ng khiêng!!! Cái gì cũng dát vàng. Uy. Đẹp nhất là nam tử ngồi trên kiệu. Khuôn mặt nam nhân đó tuyệt mỹ đến nối nàng sắp fụt máu :
Nam nhân đó mặc áo in hình rông. Ủa, Long bào??? Á!!!! Là vua ư??????
Nam nhân đó mặt đã sớm khó chịu, liền ra lệnh :
-Bắt nữ nhân đó lại!
Nàng sợ hãi khiến khuôn mặt đẹp kì lạ.
Nam nhân đó bước xuống khiến dân chúng cúi rạp.
Hắn ta bực bội nhìn nàng:
-Nghe đây, ta không muốn giết ngươi nhưng ssố mạng ngươi tùy thần số mệnh.
Đây là 2 viên bội ngọc, một cái ghi Tử, còn lại thì ngược lại.
Chọn đi.
Nàng nhìn 2 viên bội ngọc, rõ là cả hai viên đều ghi tử. Nàng rủa thầm..
Hắn cười quỷ dị. Hừ. Thàn số mệnh?
Đồ ác quỷ....
Chap 2:
Nàng nhìn hắn mà tức tối trong lòng. Hắn cố ý đặt bẫy nàng. Hắn không cho nàng lấy một con đường sống.
Đồ Hôn Quân! Chém chết cha nhà mày đi. Hoàng thượng gì chứ?!
Trời cũng chưa dám lấy mạng Huân Y này đâu nhé!
Để xem! Nàng nhìn quanh xem có ai giúp mình k? Huhu
Ai Ai mặt mũi cũng lấm lét như thầm bảo: " Chịu chết sớm đi"
Hix! Huhu. Ai cứu tôi với Nàng nhìn hắn với đôi mắt tức giận khiến hắn giật mình sững sờ. Nhưng hắn vẫn cười nói:
- Ngươi chọn đi!
Nàng bèn chộp lấy một viên ghi Tử khiến hắn cười thầm:"Cuối cùng ngươi cũng chết! Tốn thời gian quá" nhưng nàng lại nuốt viên bội ngọc ấy. Ặc! Sao khó nuốt vậy nè? "Ực!" "Ực" Ha Ha! Nàng làm được rồi!
Hắn hỏi ngạc nhiên xen lẫn giận dữ:
-Ngươi làm gì thế???
Nàng thong thả trả lời hắn:
- Thưa hoàng thượng, tiểu nữ chọn viên đang nằm trong bao tử của tiểu nữ. Người đã nói rằng hai viên bội ngọc , một viên ghi " Tử", một viên ghi " Sinh", vậy nếu trong tay Người là viên ghi " Tử" thì viên tiểu nữ chọn sẽ là " Sinh". Mời Người.
Nàng cười đắc thắng : " Muốn chơi ta ư?! Còn non lắm" ( Tự sướng kinh)
Hắn mặt đỏ lên vì tức. Từ từ xòe bàn tay ra, trong tay hắn là viên bội ngọc ghi " Tử".
Nàng vờ reo lên dù đã biết trước:
- Ồ vậy tiểu nữ được sống ư? May quá. Thần Số mệnh có vẻ tốt với tiểu nữ ghê.
Tên thái giám thấy sắc mặt hoàng thượng tức giận thì sợ hãi vô cùng. Tên thái giám lắp bắp:
-H..oàng..Thượng..
Hắn thả một câu:
-Cái gì???
-Dạ..Đã đến lúc hồi cung!
Hắn nghĩ mà bực bội. Hắn thua một con bé tiểu yêu sao?? Hắn bỗng nói:
-Tội đứng chặn kiệu vua được tha nhưng tội dám nhìn thẳng vào khuôn nhan trẫm thì đáng xử trảm, Tuy nhiên ta không muốn bàn dân thiên hạ cho rằng tán xét không công minh, vì vậy ta quyết định từ nay ngươi sẽ làm nữ tỳ hầu hạ trẫm.
Huân Y sửng sốt:
-Vậy là chẳng khác gì nô lệ??
-Ân.
Nàng bỗng nhìn hoàng thượng với ánh mắt thương cảm, đôi mắt long lanh ngấn lệ, khuôn mặt nàng đẹp tuyệt mĩ. Hắn bây giờ mới ngó tới. Một đại mỹ nhân.
Đôi mắt mở to của nàng mới trong trẻo làm sao. Chiếc mũi thanh tú cao cao kiêu hãnh. Làn môi ướt át mềm mại tựa hoa hồng còn đọng sương mai.
Mái tóc đen óng ả dài thướt tha. Cộng thêm làn da trắng tuyết như sữa đặc, mềm mại như vải tơ lụa thật khiến người ta dễ xiêu lòng.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng nhưng bộ mặt hắn vẫn dửng dưng mà trong lòng thì suy nghĩ trái ngược:" Trong cung có ba ngàn mĩ nữ tuyệt đẹp nhưng chẳng ai sánh được với vẻ đẹp của cô nương này. Nhưng bất quá dáng vẻ đáng thương này ta chợt cảm thấy chẳng giống bản tính mà nãy giờ cô ta biểu lộ. Ta sẽ hành hạ cho tới khi cô ta nhận thấy chọc tức ta là một điều ngu ngốc". Ha ha
Chap 3.1:
Nàng nhìn nụ cười quỷ dị đáng sợ của hắn mà không khỏi rùng mình. Hắn phải chăng lại có âm mưu gì nữa đây? Nàng sợ hãi, nhưng đầu óc thì vẫn hoạt động!
Nàng đổi cái giọng ngọt ngào trong veo:
-Hoàng thượng tốt bụng, hoàng thượng từ bi, nhân từ, hoàng thượng độ lượng, hoàng thường là quân tử, hoàng thượng không chấp nhặt kẻ tiểu nhân…..
-Nói. Khỏi dài dòng nịnh nọt!
Nàng tức khí. Hắn, nếu không phải là chữ “ Vua” thì hắn đã không thể mở miệng mà nói thêm nữa rồi. Cái hận là hận không thể bóp chết hắn thành xác ướp Ai Cập. Lục phủ ngũ tạng nàng đã sôi lên rôi… nhưng mà nào thể để cho mạng tàn đầu rơi chứ… “ Một điều nhịn là chín điều lành”
Nàng nói tiếp, ngữ khí đã lãnh đạm hơn nhưng mang chút thương cảm:
-.. Người đừng chấp tiểu nữ.. Tiểu nữ xin Người tha tội. tiểu nữ chỉ nhất thời hồ đồ. Nhà tiểu nữ còn mẹ già, cha bệnh,… Huynh muội còn nhỏ,… Xin Người đức cao vọng trọng mà mở lòng tha cho tiểu nữ…
0.. sax)
Hắn không thèm để tâm đến một lời của nàng mà nghĩ rằng: “ Hừ! Nếu ngươi còn cha mẹ già thì nhẽ ra ngươi không nên chọc tức ta. Bây giờ thì “tuebexi”, muộn rồi”
Âm sắc lạnh lùng của giọng nói hắn vang lên:
-Ngươi tên gì?
Nàng kêu thầm. Rốt cuộc hắn có tai hay k đó???
Nàng cay đắng rít trong kẽ răng:
-Hàn.. Huân ..Y
Tên thái giám thấy tâm săc hoàng thượng đã khá hơn, liền tâu:
-Đến lúc hồi cung rồi ạ!
- ân.
Hắn nói với nàng:
-Về cung. Đi bộ.
Nàng thất thanh, giọng trong trẻo đến chói tai:
-Người vừa nói gì ạ??? Tiểu nữ không thích.
Đường đường là vua một nước, Mộ Dung Sở Thiết hắn đây, k ai là k sợ… Vậy mà tiểu cô nương này dám…
Hắn gầm lên:
-HÀN HUÂN Y!
Nàng cảm nhận thấy một cỗ sát khí từ giọng nói của hắn nên vội đổi ngay ngữ khí của minh mà rằng:
-Tiểu nữ tuân mệnh.
Đôi bàn chân trần trắng muốt của nàng chậm rãi trên nền đất đã nóng bỏng bức bối vì mùa hè.
Nàng nhìn bàn chân rớm máu vì gai nhọn, liền trào nước mắt. Tên Hôn quân đáng ghét.
Nàng xé một mảnh váy băng bó rồi đi tiếp. Nàng dù có chăng là tỳ hầu nhưng trước đay chưa bao giờ nàng phải bước ra khỏi nhà nửa bước.
Hắn không phải là không biết nàng bị thương mà là vui cho sự đau đớn của nàng. Hăn tự nghĩ bụng : “ Thử thách đầu tiên mà khó thế thì sau này ngươi sẽ phải tự vẫn mà chết… Ta không tin ngươi sống được..”
Thực mà nói, bậc quân tử thấy mĩ nhân bàn chân rớm máu nói không động lòng là nói dối, hoặc chăng chỉ những kẻ lòng dạ hiểm ác, không có nhân tính mới như thế… ( Hơi quá)
Chap 3.2
Hắn nhìn nàng cũng đôi chút động lòng nhưng phàm cũng chỉ là động lòng thương cảm mà thôi, cái thứ đó chẳng là gì cả.
Về đến tẩm cung, hắn gọi Tổng quản cung nữ Nhược Chỉ Lan. Hắn vừa nói vừa chỉ vào Huân Y:
-Từ nay, người đó sẽ hầu hạ mẫu hậu ta. Ngươi hiểu chứ?
Nhược Chỉ Lan cúi đầu thấp giọng:
-Dạ.
Tổng quản cung nữ Nhược Chỉ Lan năm nay đã ngoài ngũ tuần, làm việc trong cung cũng đã lâu, đến nay chưa bao giờ bà thấy hoàng thượng xen vào chuyện của hậu cung, tẩm cung bao giờ. Mà dù có xen vào thì cũng chẳng phải chuyện cỏn con như nữ nhi này. Nghe ngữ khí hoàn thượng cũng biết nữ nhi này khó sống rồi! Hầu hạ nương nương ư? Hoàng thái hậu là một người vô cùng khó tính, chỉ một chút không đúng ý Người là e rằng cái cổ chẳng còn ở trên đầu nữa. Mà với một nhi nữ chưa bao giờ làm việc trong cung sợ rằng chưa đầy một khắc sau đã xuống thăm Diêm vương rồi. Thật tội nghiệp cho một cô nương đẹp thế này!!
Nhược Chỉ Lan hỏi sau khi hoàng thượng đã vào tẩm cung riêng nghỉ ngơi:
-Tên ngươi là gì?
-Tiểu nữ là Hàn Huân Y.
-Ta hỏi ngươi, ngươi cứ nói thật.
-Vâng. – Huân Y trả lời nhưng trong đôi mắt vẫn nàng vẫn còn hiên lên một tia khó hiểu.
-Ngươi đắc tội gì với thánh thượng à?
Huân Y không trả lời bà mà hỏi:
-Sao tổng quản biết ạ?!
-Ngươi trả lời đi!
-Dạ.- Huân Y đem chuyện ở ngoài phố kể cho Tổng quản.
Bà bỗng cười tươi:

-Ra là vậy.
-….
-Ngươi chính là người duy nhất thoát khỏi “cái chết bội ngọc”. Hoàng thượng đặt ra câu đố đó, cho rằng không một ai giải nổi, mà thực ra… - Chỉ Lan đột nhiên nói nhỏ..-… hoàng thượng cũng không giải được!
Huân Y ngẫm nghĩ gật đầu nhưng trong lòng thì theo đuổi một suy nghĩ: “ Làm vua mà không lo chăm chút cho muôn dân mà lại đi tìm câu đố nào giết ng cho sướng, cống hiến cho Diêm Vương không biết bao nhiêu mạng người. Đúng là tên Hôn quân”
Nàng chẳng muốn nghĩ về tên vô đạo ấy. Nghĩ mà tức đến hộc máu à? ( tg: tỷ tỷ nói ghê quá. Hy: Không ghê mới lạ.)
Nàng chuyển chủ đề:
-Vậy thái hậu là người như thế nào ạ?
-Thái hậu rất kĩ tính. E rằng, ngươi khó hầu hạ nổi….
Nàng cười tươi:
-Không sao. Tiểu nữ sẽ có cách.
-Chúng ta đi thôi!
-Vâng.
Hoàng cung quả là rộng rãi. Nàng đi đến rã cả chân mà không thấy Tổng quản có vẻ mệt mỏi gì và không biết khi nào sẽ chịu dừng đây, nàng đánh bạo hỏi:
-Gần đến chưa ạ?
-Gần.
Họ đi qua 3 tiểu cung thì trước mắt hiện ra một dãy cung rất lớn. Phía ngoài tất cả đều được dát vàng. Cung nữ đi lại tấp nập. Một tiếng nói duy nhất, cao, lạnh, trầm và rất uy quyền ngự trị ở đó… Tổng quản vội nói:
-Nhanh lên.
Họ rảo bước đến đó. Nhược chỉ Lan bước vào cúi gập người xuống:
-Thưa Thái hậu, hoàng thượng đưa một cung nữ vào hầu hạ Người.
Thái hậu nói với Huân Y:
-Ngẩng mặt lên!
Ngay khi hai đôi mắt gặp nhau, đã hiện ra trong 2 người cảm giác bất ngờ đến tột đỉnh….
Chap 4.1
..Ngay khi hai đôi mắt chạm vào nhau đã bật lên những tia kinh hoàng đến tột đỉnh.
Nàng nhìn lên người phụ nữ uy quyền đang ngồi tựa gối xếp trước mặt mình. Trong phòng nghi ngút hương thơm, hỗn hợp gỗ bạch đàn và hoa ngâu. Trong phòng mọi thứ đều dát vàng, dát bạc khiến nàng loá mắt. Thái hậu ngồi trên một cái bệ không cao lắm nhưng được dát bạc. Thái hậu đã không còn trẻ, chắc bà cũng đã ngoài lục tuần rồi. Tóc bà màu bạch kim. Nhắc mới nhớ tên hoàng đế đó tóc cũng màu bạch kim thì phải! Một lúc sau nhìn vào khuôn mặt ấy thật kĩ, nàng mới giật mình sửng sốt.
Nàng lắp bắp chỉ tay vào Thái Hậu:
-Mộ Dung phu nhân… sa..o bà lại ở đây???
Tổng quản Nhược Chỉ Lan xanh mặt sợ hãi đến mao cốt tủng nhiên.
Thiên nà! Sao hành hạ bà thế này?! Con a đầu ngốc nghếch này! Sao lại hành động thất thố như vậy! Bà vội vàng dập mạnh cái đầu Huân Y xuống mạnh đến nỗi nàng kêu lên : “ A! Đau quá nè”khiến Thái hậu thập phần ngạc nhiên. Tổng quản líu ríu thưa:
-Thái Hậu xá tội cho người này ạ! Mong Người xá tội!
Chỉ Lan đang run rẩy sợ hãi vì không gian bỗng nhiên phăng phắng.
Thì… Ha ha ha Thái hậu đang cười ngặt nghẽo trên bệ. Chi Lan nhất thời không hiểu. Có gì mà Thái hậu lại cười như thế??? Thái hậu đột nhiên nói:
-Huân Y, ta không ngờ lại được gặp cô nương sớm như thế này!
Đáy mắt Huân Y đông cứng. Quả thật phong thái của thái hậu rất thanh nhã và cao quý. Ai da, sao nàng không sớm nhận ra nhỉ??
Nàng hoảng loạn và dường như thái hậu nhận ra điều này, bà dịu dàng và từ tốn:
-Ta không trách tội ngươi đâu!
Huân Y vô thức bất giác hỏi:
-Vậy.. tha lỗi nhưng quý danh của thánh thượng là…
-Mộ Dung Sở Thiết. – Thái hậu nói tiếp- Thôi, ngươi đứng dậy đi!
Nhược Chỉ Lan vội tâu:
-Thái hậu, cô nương này là hoàng thượng gửi tới ạ!
-Ta biết! Ta vui quá! Cuối cùng cũng tìm được người có cung cách mà ta ưa thích! Ngươi lui đi, Tổng quản!
-Dạ!
Khi chỉ còn 2 người với nhau, Thái hậu Nhị Hoa mới cất giọng âm trầm, dịu dàng nhưng mang chút vui thích như trẻ con được kẹo. 0
-Ta cần ngươi giúp.
Chap 4.2
…Nàng nghe Thái Hậu nói mà giật mình, sợ hãi. Còn Thái hậu Đường Nhị Hoa thì phong thái vẫn ung dung vui vẻ, còn có phần thích thú nữa! Bà nhìn kĩ lại dung nhan nữ nhân trước mặt. Đó là một nữ nhân có sắc đẹp tiềm ẩn, nếu không chú ý sẽ lầm tưởng một cách sai lầm: Đây là một nữ nhân có nhan sắc tầm thường. Theo bà phỏng đoán, nữ nhân này mới chỉ 15-16 tuổi mà thôi, bà chắc rằng khuôn nhan nữ nhi này sau sẽ vô cùng tuyệt mĩ, lấp lánh, xinh đẹp có thể làm lu mờ tất cả nhưng cũng có thể cho tất cả sáng bừng vì nhận được ánh sáng đẹp của nó…
Huân Y nhan đã sớm biến sắc. Nàng lẽ nào phải chôn vùi kiếp thanh xuân ở nơi này? 0
Sống trong cung 1năm -365 ngày không được bước chân ra khỏi cửa. Trong 6 tháng đầu không nên mở miệng vì dễ phạm huý mà đi đời như chơi. Sống ở cái nơi này, nhan dung có đẹp đến đâu thì sớm muộn gì cũng phai tàn. “Cánh hoa rơi, hoa rủ lệ.”
Huân Y sợ hãi đến mồ hôi đầm đìa. Nàng vội nói với Thái Hậu bằng giọng khẩn khoản nhất: ( Vẫn không thèm quỳ!! )
-Thái hậu, Người đại ân, đại đức tha cho tiểu nữ. Tiểu nữ không thể ạ!
Thái Hậu thoáng chút ngạc nhiên nhưng tâm tình bà đã sớm không tốt:
-Cái gì?? Ngươi nghe ta nói nhờ là thật sao? Đó là lệnh của ta! Trái lệnh ta thì ta sẽ mượn cái đầu

Đến trang:
Tags :
Cảm nhận bài viết
- NGÀY HÔM QUA...ĐÃ TỪNG PHẦN 2 - MY DAISY
- Chỉ có thể là yêu Full
- NGÀY HÔM QUA...ĐÃ TỪNG
- Đại náo học đường S.I.N.E
- Siêu Quậy Trường KW
-Sự thật những cô gái có bàn tay lạnh
-NGÀY HÔM QUA...ĐÃ TỪNG PHẦN 2 - MY DAISY
-Siêu Quậy Trường KW
-
-Chỉ có thể là yêu Full

Disneyland 1972 Love the old s