bạc. "Quên đi, tôi thấy cô cũng không cần." Cô ta khó chịu liếc nhìn tôi một cái, hấp tấp thay quần áo ra ngoài. Ở cùng cô ta vài ngày, tôi phát hiện cô ta không phải người xấu, nói chuyện rất thẳng thắn, thậm chí còn có chút đanh đá chua ngoa. Tôi nhún nhún vai, trở lại bàn ăn tiếp tục đối phó với hộp cơm kia, sau đó còn phải ra ngoài nộp hồ sơ, không biết còn phải chờ bao lâu nữa mới có kết quả đây. Cả ngày mệt mỏi, về đến nhà là tôi vùi vào ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi bỗng nhiên nghe được âm thanh gì đấy, hình như là tiếng rên rỉ vừa thống khổ vừa khoái hoạt của nữ nhân, tôi cũng không phải là cô gái chưa biết việc đời, liền biết ngay đó là âm thanh gì, không nghĩ tới Trương Lộ lại đem bạn trai về nhà. Buồn ngủ cay cả mắt, tôi lấy tay che lỗ tai nhưng chuỗi âm thanh kia vẫn cứ vọng đến, tôi chỉ có thể cuộn người lại bọc chặt trong chăn thành một khối. Trách không được Trương Lộ đã nói ban đêm sẽ ồn ào, rất nhiều khách ở trọ vì nguyên nhân này mà ra đi. Xem ra tôi tìm việc đồng thời cũng phải tìm luôn phòng trọ thôi. Cứ thế tôi không ngủ một đêm, sáng ra, tôi nghe được tiếng mở cửa phòng bên cạnh, một giọng nam vang lên, "Bảo bối à, anh đi nhé." Sau đó là tiếng đóng cửa bắt đầu cho một ngày mới. Tôi rời giường, muốn tìm Trương Lộ nói chuyện một lát, hi vọng cô ta có thể để ý một chút, nếu không đừng mong sẽ có người tiếp tục ở trọ. Đợi được một lúc, vẫn không thấy cửa phòng ngủ cô ta có động tĩnh gì, xem ra cô ta đang ngủ bù rồi, đáng thương cho tôi, một đêm không ngủ, đành phải chống mắt ra ngoài lo việc. Lại tất tả một ngày, tôi tìm việc đã vài ngày nhưng ngay cả cơ hội đi phỏng vấn cũng không có, vận khí của tôi hẳn là không đến mức kém như vậy, tôi càng ngày càng cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, giống như có người sau lưng cố tình gây khó dễ, tôi nghĩ mãi cũng không biết là ai. Buổi tối tôi ra ngoài tìm một tiệm Internet, dạo net một vòng, tôi vào mục tìm việc, thuận tay kiểm tra mail, chỉ có mail của baba gửi từ Thụy Sĩ, ông nói mọi thứ đã ổn định rồi, phong cảnh bên đấy rất đẹp, hỏi tôi có muốn đổi ý qua đó du học hay không, nếu bây giờ tôi qua vẫn kịp đợt nhập học vào mùa thu. Tôi không biết phải trả lời mail ra sao, chỉ có thể viết mọi thứ đều tốt, tôi rất nhớ hai người họ. Trong hộp thư không có thư của Mặc Vũ, hắn biết địa chỉ mail của tôi. Lúc trước khi rời đi, tôi không mang theo di động, chính là muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ, nay nhìn lại thấy hộp thư rỗng tuếch, tôi không thể nói rõ cảm giác trong lòng có phải là thất vọng hay không. Dạo net thời gian trôi qua rất nhanh. Đến khi tôi chú ý thì đêm đã rất khuya rồi. Cũng may nơi này gần tiểu khi, đường về nhà chắc cũng an toàn. Đèn trong nhà bật sáng, tôi không nghĩ tới Trương Lộ lại về nhà sớm như vậy. "Hello." Trong phòng cư nhiên còn có thêm một nam nhân lạ mặt nữa. "Anh còn chưa đi à?" Trương Lộ vừa nói vừa từ phòng ngủ bước ra, trên người mặc áo ngủ mỏng tang. Trên tóc nam nhân vẫn còn sót lại vài giọt nước, hiển nhiên mới vừa tắm qua, xem tình hình này, không khó tưởng tượng vừa rồi đã phát sinh chuyện gì, không nghĩ tới Trương Lộ lại đưa bạn trai về nhà. Cũng may tối nay tôi ra ngoài đến khuya thế này, cũng tránh được một phen xấu hổ. "Lộ Lộ, trong nhà em dấu bảo bối từ lúc nào thế? Nếu tiện thì mang ra đây đi." Nam nhân đó trong lúc nói chuyện mắt vẫn nhìn tôi, không biết vì sao, ánh mắt hắn làm tôi thấy chán ghét, tuy rằng bộ mã của hắn cũng không đến nỗi nào. "Người ta không phải người như thế. Anh còn không mau đi đi." Trương Lộ nói xong vỗ vỗ lưng hắn vài cái. "Bảo bối, em lại nhẫn tâm như vậy." Nam nhân phẫn nộ cười rời đi. Còn lại hai người tôi và Trương Lộ, nhất thời không biết nên nói gì với nhau, cô ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc, "Luôn luôn trở về muộn, khó được trở về sớm, thật không biết nên làm gì." Nói xong cô cười tự giễu mình. Tôi cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, đúng rồi, chính là hai chữ "Bảo bối" kia không giống giọng người hôm qua, một khi tôi đã nghe sẽ không thể quên được giọng nói, tuyệt đối là hai người khác nhau. "Người vừa rồi không phải bạn trai cô đúng không?" Ngữ khí của tôi là khẳng định. "Tôi khi nào nói qua hắn là bạn trai tôi?" Trương Lộ không chút ngại ngần cười nói."Cô nếu muốn tiếp tục ở lại đây, vì sự an toàn của mình, nhớ rõ sau này đi ngủ phải khóa cửa kĩ vào, đàn ông là giống sài lang cả thôi." Tôi không xem nhẹ từ ngữ của cô ta, "Đàn ông" , chẳng lẽ cô ta giao du với rất nhiều người à? "Bạn của cô hẳn là biết chừng mực chứ?" "Nam nhân trong mắt chỉ có số đo, làm gì có chừng mực." Trương Lộ cười rộ lên. Tôi không biết phải trả lời lại như thế nào, đành phải nói: "Người nam nhân này không phải là người tối qua." "Đương nhiên không phải, cô có nghe qua từ chỉ bán một lần chưa?" "Cái gì?" Tôi không dấu nổi sự kinh ngạc. "Em gái à, đừng nói với tôi là cho đến bây giờ cô còn không biết, người khác giàu lên có thể do đi bán thuốc phiện, bán súng ống đạn dược, tôi bất quá là bán thanh xuân, vẫn còn nhân đạo chán." Tôi im lặng một lúc rồi nói, "Ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài." "Không thành vấn đề." Trương Lộ càng thêm bất cần, "Vốn cũng không dựa vào việc cho thuê phòng để kiếm tiền, bất quá có khi gặp được người khách cổ quái, có bạn cùng phòng an toàn một tí, dù sao đàn ông lui tới đây cũng không ít." ..Bạn đang đọc truyện tại meli.mobi,chúc các bạn vui vẻ... Trương Lộ nhả ra một hơi thuốc, "Cô rất xem thường tôi đúng không?" Không đợi tôi trả lời, cô nói tiếp: "Kì thật có đôi khi tôi cũng coi thường chính mình. Tôi thấy cô một mực vội vàng đi tìm việc, cũng giống tôi năm đó, cũng nghĩ đến việc tay làm hàm nhai, vất vả một hồi cũng không thoát khỏi cảnh bị bọn đàn ông đùa bỡn, không bằng giống như tôi bây giờ, có thể xoay bọn đàn ông quanh mình." Cô ta dửng dưng cười, "Tôi là người của câu lạc bộ Mưu Hồng, cô nếu cùng đường có thể đến tìm tôi, tôi sẽ giới thiệu cô vài việc, với điều kiện của cô, thu nhập của cô sẽ không đến nỗi nào đâu." "Cảm ơn, không cần dâu." Tôi lạnh lùng trả lời, cảm giác mình bị sỉ nhục. "Tôi chỉ nói thế thôi, cô không cần phải coi là thật." Cô ta vẫn tiếp tục cười đùa. "Tiền thuê nhà tôi đã đưa, sáng mai tôi sẽ rời đi." Tôi mặt không chút thay đổi. Trở lại phòng ngủ, tôi biết đây lại là một đêm khó ngủ. Ngủ không được nên tôi đi sắp xếp hành lí. Lấy quần áo từ trong ngăn tủ ra, tôi mới phát hiện, đồ Mặc Vũ mua cho tôi không có quần áo công sở, đây là những bộ quần áo tôi mang theo lúc rời đi, tất cả đều rất đẹp. Tôi không khỏi nhớ lại những ngày tháng nhu nhược và ỷ lại vào Mặc Vũ. Tôi nhìn chính mình trong gương, mái tóc thật dài, váy màu lam nhạt thật đẹp. Tôi chẳng khác gì loài dây leo xinh đẹp sống bám vào một cây cổ thụ. Tôi tìm quần jeans và áo sơmi caro thay cho chiếc váy đang mặc trên người. Tôi lo lắng nhìn mái tóc khá dài, vốn muốn cắt ngắn bớt, sau một lúc lâu, vẫn là đành để nguyên như cũ, việc đó chỉ có người thất tình mới làm, mà tôi cùng lắm chỉ là thất nghiệp mà thôi. Đống quần áo bị tôi đảo qua đảo lại không biết đã bao nhiêu lần, tôi chỉ lấy hai hai chiếc áo thu và quần jeans, nghĩ hơn nửa ngày, bất quá chỉ là vài món quần áo không có sinh mệnh, có năng lực biểu đạt gì chứ. Cuối cùng vẫn là nhét chúng vào vali, dù sao chúng cũng đã từng lưu giữ chút kí ức ngày xưa. Trời sáng rõ, tôi mang vali rời khỏi nhà trọ. Giống như ngày đến đây, trời cũng xanh thế này, người khác gọi tôi là cô gái thiên tài, nhưng ngay cả cuộc sống độc lập, tôi cũng không tạo dựng được. Tôi vào ngồi trong một công viên nhỏ trên đường, nhìn ánh nắng chói chang buổi sáng, nhìn thấy dòng người hối hả bận rộn, ngồi một lúc tôi mới đứng dậy cất bước đi. Tôi lại đến công ty xem xét tình hình, may sao gặp được người chỉ dẫn cho tôi làm hồ sơ lần trước, anh ta vẫn còn nhớ rõ tôi. "Là An tiểu thư, chào cô." Vẻ mặt anh ta có chút bất an. Tôi gật gật đầu, "Xin chào, tôi muốn hỏi anh một chút về kết quả." "À, hồ sơ của cô tôi đã trình lên, nhưng—-những người có tên trong danh sách phỏng vấn đều đã được gọi điện thoại thông báo rồi." Vẫn là như vậy, vẫn không có tên tôi, tôi liếc mắt nhìn anh ta, cũng không phải là lỗi của anh ta, anh ta cũng không cần phải cảm thấy áy náy. Tuy không phải là lần đầu tiên nghe những lời này nhưng tôi vẫn có chút uể oải. Tôi nói lời cảm ơn rồi xoay người bước đi. "Chờ một chút." Tôi nghi hoặc quay đầu lại, hay là sự tình có thể xoay chuyển? "Tôi đã xem qua hồ sơ của cô, kì thật điều kiện của cô rất tốt, tìm việc làm không phải là chuyện khó, hơn nữa tôi cũng rất hi vọng có thể trở thành đồng nghiệp của cô, tôi còn cố ý đặt hồ sơ của cô ở trên cùng." Nói xong mặt hắn ửng hồng lên. Ta vô tâm nghe những lời này, chỉ lo lắng ẩn ý trong đó, trước khi rời đi, tôi không quên nói lời cảm ơn có lệ. "An tiểu thư, cô có đắc tội với ai không?" "Sao?" Tôi lấy lại tinh thần, "Vì sao anh lại hỏi vậy?" "Là như thế này, tôi thực hi vọng cô có thể đến đây làm việc," thật đáng thương, khuôn mặt hắn vẫn hồng đến tận giờ, "Tôi cũng ngạc nhiên vì sao cô lại không được nhận, lẽ ra người có điều kiện như cô sớm đã được phỏng vấn mời đi làm. Tôi đã hỏi qua phòng nhân sự mới biết, hình như là có người ở bên trên, nhìn qua hồ sơ của cô, lập tức loại ra." Anh ta nói một tràng, tôi chỉ nghe được điểm cốt lõi, hình như có người cố tình gây khó dễ. Mặc Vũ, giờ phút này trong đầu tôi chỉ hiện lên duy nhất cái tên này, ai còn có thể có năng lực thao túng thiên hạ như vậy, làm cho tất cả các công ty không dám không nghe theo. Tôi mù mờ một lúc lâu, anh ta vẫn còn nói tiếp gì đấy, hình như là đang gọi điện thoại, tôi nghe không rõ, trong đầu lặp đi lặp lại tin tức vừa nghe được, thì ra, hơn mười ngày nay tôi đã diễn trò cho người khác xem. Bước từng bước chậm rãi trên đường, phóng tầm mắt lên nhìn những tòa nhà cao ngất san sát nhau, không có công ty nào dám nhận tôi sao? Ai cũng không muốn gây hấn với Black Feather, trừ phi kẻ đó muốn thất nghiệp hoặc tán gia bại sản. Huy hiệu của tập đoàn "Tân Thế Kỉ" hiện lên một cách rực rỡ dưới ánh mặt trời, tôi cư nhiên đi tới nơi này, là tập đoàn nhà Ngải nhị. Nói vậy Ngải Bồng đang ở đây, có lẽ đây là công ty duy nhất trong thành thị sẽ không e sợ thế lực của Mặc Vũ, cũng là cơ hội duy nhất của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cùng, ánh sáng chói lòa lập tức làm hai mắt tôi đau nhức. tôi cúi đầu hít sâu một hơi,tôi có gì phải ngại khi gặp Ngải Bồng chứ? Tôi cứ thế tiếp tục đi, nói không chừng cuối cùng tôi bất đắc dĩ phải mua vé máy bay qua Thụy Sĩ. Trước khi rời đi, baba đã đưa tiền và hộ chiếu cho tôi, ngày đầu tiên rời khỏi Mặc Vũ, tôi vẫn giữ lại vé máy bay, có lẽ khi đó tôi còn dự cảm được sẽ có lúc cùng đường. Giống như một cái phao cấp cứu, tuy rằng ra sức vũng vẫy, nhưng tự biết cuối cùng vẫn phải dùng đến phao cấp cứu, dựa vào nó lúc chìm lúc nổi. "An tứ." Một tiếng gọi nhẹ nhàng, là cách gọi quen thuộc. Không ngờ người tôi gặp ở nơi này không phải Ngải Bồng, cũng không phải là Ngải nhị mà là Mạch nhất. Mấy tháng không gặp, cô đã trở thành một cô gái khôn khéo giỏi giang chốn đô hội, toàn thân tản ra thần thái chói lòa. "Thật khéo lại gặp được cậu ở đây." Nói xong mắt cô lại liếc nhìn đại sảnh Tân Thế Kỷ, đại khái là tìm bóng dáng của Ngải Bồng. "Mình chỉ ghé qua thôi, sẽ đi ngay." "Đã lâu không gặp cậu, lát nữa mình sẽ gặp Ngải Bồng bàn công việc, nếu cậu không gấp, chờ mình một lát, mình mời cậu café." Tôi lắc đầu, hiện tại vấn đề của tôi không phải là uống trà, mà là ăn cơm. "Mình còn có việc, hẹn cậu sau vậy." Mặt Mạch nhất lộ vẻ thất vọng, "Hiện tại tất cả mọi người đều vội vã, hoặc là vội sự nghiệp, hoặc là vội tình yêu, muốn gặp mặt cũng rất khó, mình vừa mới bắt tay vào làm mảng quảng cáo cho Tân Thế Kỉ, đang muốn tìm ai đó chia xẻ cảm xúc vui sướng đây." Lời của Mạch nhất làm cho tôi cảm thấy có chút chua xót, tôi lại càng không muốn để người khác biết tình trạng khốn đốn của mình, tôi cười nói: "Chờ cậu lên làm nữ vương ngành quảng cáo rồi hẵng chức mừng." Ai có thể nói cho tôi biết, nụ cười lúc này của tôi là dạng gì không? "An tứ, cậu đi du lịch sao?" Mạch nhất liếc nhìn thấy vali bên cạnh tôi. Tôi gật gật đầu, "Có thể rất nhanh sẽ đi." "Cậu lại đùa rồi, còn muốn giữ bí mật với mình, làm gì có ai vác vali mà không biết khi nào thì mình đi chứ." Mạch nhất vẫn cười khẽ. Tôi mỉm cười, "Cậu mau vào đi, muốn làm nữ vương ngành quảng cáo
thì không thể đến trễ được." Đi qua các khu nhà cao tầng san sát nhau trong khu thương mại, tôi tìm đến bến xe, do dự không biết nên đến sân bay hay ngồi đợi xe buýt. Trong lúc ngồi suy nghĩ, tôi lại bắt gặp một áp phích quảng cáo rất hấp dẫn. Là thông báo tuyển người của nhà trẻ khu lân cận, yêu cầu là người biết đánh đàn hoặc thông thạo ngoại ngữ, tựa hồ kẻ có tiền trong thành phố này ngày càng nhiều, cái loại này gọi là trường học quý tộc bao gồm từ nhà trẻ tới đại học đều có. Điều hấp dẫn tôi là chữ viết trên áp phích, trừ bỏ tiề lương tạm được, còn cung cấp ăn ở. Đối với người bình thường mà nói, đây không có ưu đãi gì, nhưng mà trước mắt nhu cầu ổn định chỗ ở đối với tôi vô cũng cấp bách. Trước đây có học qua mấy năm đàn dương cầm, sau này mẹ cảm thấy khả năng thiên phú của tôi không bằng An Bình, sẽ không bắt tôi tiếp tục học, bất quá quay sang làm bạn bè của lũ trẻ thế là đủ rồi, ngoại ngữ lại càng không cần nói đến, tôi nghĩ mình có làm giảng viên đại học cũng không thành vấn đề. Tôi bóc địa chỉ trên tấm áp phích, không ngại thử một lần, chỉ cần có một tia hy vọng, xuất ngoại cũng không phải lựa chọn hàng đầu cảu tôi, với tôi mà nói, nó như là một kiểu trốn tránh. Quy mô của vườn trẻ không gọi là lớn, nhưng mà điều kiện tốt lắm, yêu cầu chức vụ của những nơi nhỏ như thế này là sơ yếu lý lịch, phỏng vấn, thuê người đều tiến hành nhanh nhẹn dứt khoát. Hiệu trưởng họ Mục, là một phụ nữ trung niên, có thể là do ngày ngày đều giao tiếp với bọn trẻ nên nét mặt cùng lời nói tương đối nhẹ nhàng, hoạt bát. "An tiểu thư, điều kiện của cô tương đối tốt, thứ tôi nói thẳng, một sinh viên học ngành quản lý như cô sao lại nghĩ đến nhà trẻ làm việc?" Lúc phỏng vấn phải nói cái gì đây? Có phải hay không nên trả lời là do tôi chưa hết tính trẻ con, bởi vì nhiệt tình yêu mến việc dạy dỗ trẻ con? Chỉ sợ tôi nói xong những lời này ngay cả tôi cũng phì cười ra mất. "Tôi vừa trả phòng trọ, tôi cần một chỗ ở, cũng cần một công việc." Tôi thảm nhiên trả lời. Hiệu trưởng gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết, "Giáo viên dạy đàn ở đây của tôi đột nhiên nghỉ việc, lớp dạy dương cầm không ai dạy, tôi cần gấp một giáo viên dạy đàn dương cầm, hy vọng cô có thể đảm nhiệm, về sau lớp Tiếng Anh cô cũng kiêm luôn, sau khi tan học giúp giáo viên khác làm dụng cụ học tập và vân vân, đại khái cũng là công việc này kia." Còn hơn mười mấy nagỳ nay bận rộn bôn ba, lượng công việc như vậy hẳn là không tính nhiều. "Được tôi cũng hy vọng có thể nhanh chóng đi làm." "Tốt lắm, tôi gọi cô là cô giáo An" Hiệu trưởng trẻ tuổi vẻ mặt sáng sủa cười cười, "Cô giáo An, tôi nói chuyện cô cũng đừng để ý, kỳ thật tôi cảm thấy cô cũng không thích hợp để làm giáo viên nhà trẻ, ở nhà trẻ ngoài dạy giỗ cho bọn trẻ học tập quan trọng là sau đó . . . trong lúc chơi đùa phải gợi lên hứng thú cho bọn chúng, quá trình học tập cũng chính là quá trình chơi đùa, đối với cô đã tới đây cả nửa ngày, ngay cả lời nói với tôi cũng
Đến trang: