The Soda Pop

NGÀY NÀO ĐÓ


- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem: 221

---------------------------

1. Đúng năm giờ ba mươi, tôi nhanh chóng tắt máy tính công ty, sắp xếp lại đống tài liệu ngổn ngang trên bàn làm việc. Không quên thoa lại một chút son trên môi cho tươi tắn, tôi hào hứng đeo balo vào, hít một hơi thật sâu chuẩn bị lao vào “cuộc chiến giao thông” đã dần dần quen thuộc.

Hôm nay là thứ Hai, tôi có buổi học tiếng Anh ở một hội quán gần trung tâm thành phố. Công ty cách nhà khá xa, hội quán lại nằm trên con đường chẳng liên quan gì đến cả hai nơi, thế mà tôi lại can đảm đăng ký học ở tận đấy. Chắc là vì… có duyên. Vậy nên, tôi đang phải đấu tranh đến cùng để chạy đua với thời gian vì sự nghiệp tương lai trước mắt.

Thật ra, con đường từ công ty đến hội quán cũng không xa xôi bao nhiêu cả, chỉ có điều, chiếc cầu sắt tạm bợ bắc ngang ở bờ kè trong thời gian chờ đợi công trình đang thi công luôn chật kín nào là xe ô tô, xe máy, xe ba gác… kể cả người đi bộ tranh nhau chen chúc để sang bên kia đường. Mà khổ nỗi, tôi lại là đứa “chúa mù đường”. Tuy sống ở Sài Gòn từ nhỏ nhưng đường xá trong mắt tôi chẳng khác nào trò chơi tìm lối ra trong một mê cung của các mặt báo tuổi học trò mà trước kia tôi thường chơi, phải khó khăn lắm tôi mới đi đến tận điểm cuối cùng. Thế nên, thà là chịu trận nhích chầm chậm qua từng khe hở giữa các chiếc xe, tôi cũng không muốn phải đi thêm một con đường nào khác ngoài con đường quen thuộc này.

Nhưng, hiện tại lòng tôi đang nóng như lửa đốt mặc dù trời mưa đang râm ran từng hạt vương trên vai. Nhích được vài nhịp, tôi lại nhìn đồng hồ. Năm giờ bốn mươi… bốn mươi ba… năm mươi… Thoát được trận chiến thứ nhất này, tôi lại phải đối diện tiếp một trận chiến nữa ở một đoạn ngã tư với số giây đèn đỏ bao giờ cũng nhiều gấp đôi đèn xanh. Tôi đến phát sốt.

Đèn giao thông vừa chuyển màu, tôi lách xe qua những chiếc xe còn dở dở ương ương giữa đường. Kim phút chiếc đồng hồ trên tay đã nhích sang số mười một, chợt tôi khựng lại, tay thả ga, xe chạy chậm dần.

Sao mình lại như thế này?

Tôi tự hỏi lòng, tôi đang vì điều gì mà từ một người luôn cẩn thận trở nên vội vàng như bây giờ? Lẽ nào lại vì… Hoàng!

Hoàng là giáo viên tiếng Anh phụ trách dạy lớp tôi. Nơi đây là hội quán dành cho tất cả mọi người, phân chia lớp theo trình độ và không phân biệt nghề nghiệp hay tuổi tác… Lần đầu tiên bước vào lớp, tôi có cảm giác rất đặc biệt với Hoàng. Tôi biết đây không phải là cảm giác trong tình yêu, càng không phải là “tình yêu sét đánh”, chẳng qua chỉ vì Hoàng như một “mẫu hình lý tưởng” mà trước kia, không phải chỉ có riêng tôi mới hay mơ mộng về một chàng “bạch mã hoàng tử” của đời mình, mà tôi dám chắc đứa con gái nào cũng đều có một bóng hình ấp ủ trong tim.

Và… Hoàng là hình bóng ấy. Giỏi Anh văn, điển trai, hòa đồng, vui vẻ và nhất là giọng nói, rất truyền cảm. Hai mươi ba tuổi, tôi không nghĩ mình quá già dặn hay trưởng thành, nhưng tôi biết mình đã qua rồi cái lứa tuổi hồn nhiên mơ mộng như trước kia, trải qua nhiều những vết gai trong quá khứ thì đã không còn tin vào những câu chuyện cổ tích có công chúa và hoàng tử. Hiện tại, tôi không phải là công chúa, chỉ là một đứa thích viết lách và làm việc trong một tòa soạn báo nhỏ. Hoàng cũng không phải là hoàng tử mà bao nhiêu cô công chúa hay tiểu thư đài các luôn muốn được để mắt đến và chọn về hoàng cung làm vợ. Hiện tại, Hoàng là nhân viên truyền thông cho một công ty nước ngoài, giáo viên tiếng Anh là công việc yêu thích, còn tôi chỉ là một trong số các học viên.

Thế thì hà cớ gì tôi lại phải vội vội vàng vàng?

Nghĩ đến đây, tôi thở dài rồi cho xe chậm lại, cẩn thận chạy đúng tốc độ mà trước kia tự đặt ra. Cuối cùng cũng đến nơi, vừa đúng khít sáu giờ chiều.

Tôi đỗ xe trước quán, tháo mũ bảo hiểm rồi soi gương vuốt lại mái tóc rối nùi. Đứng thẳng dậy, tôi tự tin bước vào.

Nhưng… lớp học mười người thì chỉ có hai ba người đang ngồi chờ đợi. Xung quanh cũng không thấy ai, không thấy… Hoàng.

“A! Chị đến rồi!!!”

“Lớp vắng em nhỉ!” Tôi ngồi xuống cạnh con bé học chung, nó quấn lấy tôi ngay.

“Dạ, đầu tuần mọi người thường hay đi trễ. Mà hình như hôm nay thầy Tony dạy chị ạ.”

“Ơ… vậy còn phần hát tiếng Anh hôm nay thầy Hoàng dặn chuẩn bị thì sao?”

“Dạ, chắc là dời sang thứ Tư.”

“Ừm...ừm…”

Tôi cười cười, lòng vừa hẫng vừa cảm thấy nực cười cho cái thứ cảm giác hỗn độn lúc này, nó mang hình hài gì tôi chẳng thể xác định được.



2. Ngày đầu tiên gặp Kim, tôi đã thấy Kim đặc biệt. Còn đặc biệt như thế nào thì tôi không thể diễn tả. Thứ cảm giác này chưa bao giờ định hình chuẩn xác được cả. Mà tôi thiết nghĩ, nếu có thể mặc định cảm giác này vào một khuôn khổ nào đó thì có lẽ hai từ “đặc biệt” đã mất đi ý nghĩa của nó rồi.

Kim là một phóng viên mới vào nghề, lớn hơn tôi một tuổi nhưng ngoại hình nhỏ nhắn, gương mặt trẻ con mà ban đầu tôi đoán chỉ tầm hai mươi. Kim cũng như tôi, cận khá nặng, nhưng tôi có thể nhìn xuyên qua lớp kính dày ấy, đôi mắt sâu thẳm của Kim dường như luôn chất chứa nhiều nỗi niềm. Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy tim mình khẽ run nhẹ mỗi khi vô tình chạm phải ánh nhìn của Kim.

Buổi học ngày thứ Tư, trước đó tôi đã dặn dò cả lớp chuẩn bị mỗi người một bài hát tiếng Anh. Thật ra dự định ngày thứ Hai sẽ trình diễn nhưng tôi lại có việc đột xuất ở công ty không đến được. Đó cũng là ngày mà tôi phát hiện ra trong lòng mình có sự nôn nao và thất vọng kì lạ khi không thể đến - ngày tôi cảm thấy tâm trí mình chỉ lảng vảng ánh nhìn của Kim.

“Các bạn đã chuẩn bị bài hát chưa nào? Có ai tình nguyện trình diễn đầu tiên không?”

Ánh mắt của mọi người đều e dè nhìn tôi, tôi liếc ngang phía Kim, Kim đang cúi nhìn xấp giấy lời bài hát trên tay, cười thật nhẹ.

“Nhanh nhanh nào các bạn!” Tôi vỗ tay cố gắng khích lệ tinh thần.

“Thầy ơi, không hát được không?”

“Sao lại phải hát vậy thầy?”

Các học viên trong lớp bắt đầu nối nhau nài nỉ. Thì ra mọi người đều chưa hiểu ý tôi.

“Các bạn phải hiểu, tiếng Anh là một môn học không hề dễ, ở đây lại là lớp nghe - nói, tôi luôn muốn tạo điều kiện để các bạn tiếp xúc với ngôn ngữ này một cách đơn giản và hứng thú nhất. Và âm nhạc chính là cách tốt nhất, cũng là kinh nghiệm mà tôi muốn chia sẻ với các bạn. Điều quan trọng nữa, tôi muốn các bạn trở nên tự tin hơn trước đám đông. You got it?”

Tôi giải thích một mạch, ánh mắt e dè của mọi người cũng giảm dần đi, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ dũng khí để bắt đầu.

“Được rồi, vậy thì tôi sẽ bắt đầu trước. Sau đó tôi sẽ gọi lần lượt từng người lên nhé! Don’t worry, guys!”

Tôi đã chuẩn bị sẵn tất cả từ âm thanh cho đến micro và beat. Mở điện thoại, tôi chọn “Everyday I love you”, một bài hát tôi đặc biệt yêu thích vì ca từ của nó luôn mang lại cho tôi cảm giác yên bình.



3. “I don't know, but I believe,

That some things are meant to be,

And that you'll make a better me,

Everyday I love you.



I never thought that dreams came true,

But you showed me that they do,

You know that I learn something new,

Everyday I love you.



'Cos I believe that destiny (ooooooh),

Is out of our control (don't you know that I do),

And you'll never live until you love,

With all your heart and soul…”

Khi Hoàng cất giọng hát, tim tôi như ngừng đập. Tôi nhìn chằm chằm Hoàng trình diễn cho đến lúc nhạc dạo giữa bài, chạm phải ánh mắt Hoàng, tôi vội vàng cúi mặt vào xấp giấy trên tay. Cảm giác này, là gì đây? Tim tôi bây giờ lại đập liên hồi. Tôi thật sự sắp hóa điên.

Bài hát kết thúc lúc nào tôi cũng không hay, tiếng vỗ tay của mọi người giúp tôi sực tỉnh giữa cảm giác mông lung, mơ hồ. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi thở phào nhẹ nhõm.

“Done!!! Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, đến lượt các bạn rồi đấy!”

Ánh nhìn của Hoàng bỗng chốc dừng lại phía tôi.

“Kim…”

Tôi do dự khi nghe Hoàng gọi tên. Ngay lúc đó, tôi bắt gặp đôi mắt đầy sự tin tưởng và khích lệ từ Hoàng cùng cái gật đầu khẽ khàng, phút chốc tôi cảm thấy mình cần phải thể hiện sở trường mà từ trước đến giờ tôi đều muốn phát huy nhưng chưa bao giờ đủ sự tự tin.

Tôi đứng bật dậy. Hoàng cười hài lòng.

“Vỗ tay cho cô phóng viên nhỏ nhắn nào các bạn! Very good!”

Tôi run run đi về phía Hoàng, cầm lấy chiếc micro rồi bước lên bục.

“Á…”

Bất chợt tôi cảm thấy cả cơ thể ngã nhào sang một bên, cho đến khi gần tiếp xúc với mặt đất, một cánh tay đã kịp thời kéo tôi lại. Tôi loạng choạng rồi theo quán tính, bám víu vào vật gì đó để giữ thăng bằng. Cuối cùng, tôi cũng đứng vững đàng hoàng. Nhưng…

Gương mặt tôi đang áp sát vào ngực Hoàng, hai tay vịn chặt lấy vai Hoàng. Mùi nước hoa thoang thoảng từ cơ thể Hoàng khiến thần trí tôi hỗn độn. Tay Hoàng vẫn ôm sát eo tôi, cho đến khi phía dưới lớp có tiếng hắng giọng của ai đó, tôi vội vàng buông tay.

Đôi giày cao gót chết tiệt!!!



4. Không gian im lặng của lớp khiến tôi vô cùng ngượng ngùng, hai cánh tay như thừa thải chẳng biết làm gì khi tôi cứ hết gãi đầu rồi đến vò nhàu tờ giấy đang cầm. Kì thực tim tôi đang đập mạnh, tôi chẳng dám nhìn thẳng Kim, chỉ dám nói thêm: “Kim hát đi!” rồi lẳng lặng đi xuống phía dưới ngồi.

Tiếng vỗ tay lại nổi lên một lần nữa giúp không gian bớt sượng sùng và thoải mái hơn từ cậu nhóc học viên lúc nào cũng châm chọc tôi khiến tôi khó chịu, mà hiện tại tôi cảm thấy vô cùng biết ơn cậu nhóc ấy.

Kim vuốt lại mái tóc rối nhẹ, mỉm cười rồi cất giọng hát.



“When the rain is blowing in your face,

And the whole world is on your case,

I could offer you a warm embrace

To make you feel my love.



When the evening shadows and the stars appear,

And there is no one there to dry your tears,

I could hold you for a million years

To make you feel my love.



I know you haven't made your mind up yet,

But I will never do you wrong.

I've known it from the moment that we met,

No doubt in my mind where you belong.



I'd go hungry; I'd go black and blue,

And I'd go crawling down the avenue.

No, there's nothing that I wouldn't do

To make you feel my love.



The storms are raging on the rolling sea

And on the highway of regret.

The winds of change are blowing wild and free,

You ain't seen nothing like me yet.



I could make you happy, make your dreams come true.

Nothing that I wouldn't do.

Go to the ends of the Earth for you,

To make you feel my love…”

“Thịch… thịch… thịch…”

Tim tôi lại đập liên hồi. Đây là bài hát đã gắn liền với tôi suốt hai năm bên cạnh người yêu cũ. Từ khi chia tay, tôi không còn dám nghe thêm một lần nào nữa, vì mỗi ca từ trong đó trước kia chỉ chất chứa hình bóng một người. Nhưng... lúc này, qua giọng hát của Kim, tôi cảm nhận được một cảm xúc rất khác: có chút hạnh phúc pha lẫn sự xót xa.

Mà dường như tôi đã suy nghĩ quá nhiều.

Có lẽ vì… cái tiếp xúc khá gần vừa rồi.

Tôi lấy lại tinh thần khi tiếng vỗ tay lốp bốp của lớp vang lên. Kim che miệng cười ngượng nghịu. Hóa ra không chỉ viết giỏi, Kim còn có giọng hát truyền cảm đến thế.

“Tốt lắm! Các bạn tiếp theo cứ lần lượt trình diễn như Kim nhé, quan trọng chính là giúp các bạn được tự tin hơn, cho nên, nào, đừng e dè nữa, nhanh nhanh!!!”

Tôi muốn nói vài lời với Kim, nhưng… thôi, tôi nghĩ mình không nên để những cảm giác không rõ ràng ảnh hưởng đến lớp học.



Kim thích viết, facebook Kim ngày nào cũng được cập nhật đều đặn những dòng trạng thái về tình yêu và cuộc sống xung quanh. Tình cờ tôi đọc được một bài viết của Kim về một chàng trai nào đó ở Hà Nội, tôi cảm nhận được tình cảm của Kim dành cho người ấy rất sâu đậm, nhưng dường như có điều gì đó giữa Kim và người ấy khiến bài viết của Kim luôn man mác những cảm xúc hoang hoải.

Tối hôm đó, sau buổi học về, Kim cập nhật trạng thái.

“Giày cao gót chết tiệt, ta thề sẽ không mang mi nữa!!!”



5. Sau cú va chạm gần gũi vô tình đó, tôi và Hoàng trước kia đã ít giao tiếp những chuyện ngoài lề, giờ thì lại như không thể nhìn thẳng vào mắt nhau. Cùng chung một lớp học, cứ như thế tôi cũng thấy ái ngại. Tôi luôn tự nhủ lòng mình rằng, đó chỉ là cảm xúc thoáng qua, trong tim tôi ngoài “người thương” ấy ra, tốt nhất không nên vướng vít thêm một hình bóng nào nữa. Mà suy cho cùng, có lẽ vì khi người ta đã quá cô đơn và tổn thương khá sâu, rất dễ bị những cảm xúc mơ hồ xâm chiếm và ngộ nhận với thứ cảm giác từa tựa “tình yêu”.

Thời gian này, tôi đang có tình cảm với một người con trai ở cách xa ngàn hàng cây số. Tôi đã luôn tự nhủ với lòng rằng bất cứ giá nào tôi cũng không được rung động với một ai khác ngoài anh, mặc dù tôi chỉ được phép gọi anh ấy là… người thương. Giữa chúng tôi không được nảy sinh tình cảm vượt qua ranh giới này. Bởi vì…

“Anh là con trai trưởng, gia đình không muốn anh yêu người ở xa…”

“Anh không thể hứa hẹn bất cứ điều gì về tương lai của chúng ta…”

“Anh sẽ làm khổ em…”

“Chúng ta cứ thương nhau như thế này nhé, không ràng buộc, không áp đặt, bên cạnh nhau hạnh phúc là đủ rồi…”

“...”

Đó là tất cả các lý do để chúng tôi trở thành “người thương” của nhau.



Tôi quyết định bay ra Hà Nội vào đúng dịp sinh nhật anh. Một là dành cho anh sự bất ngờ, hai là tôi muốn gạt đi những cảm xúc ngoài lề để toàn tâm toàn ý bên anh.

Đặt chân xuống máy bay lúc này là tám giờ sáng. Tôi nhìn quanh quẩn tìm người hướng dẫn mà đã được một người bạn giới thiệu. Vì đây là lần đầu tiên đi một mình, lại đi xa như thế này, tôi cũng có phần lo lắng, hoang mang, nên dù sao có người tường tận chỉ dẫn cũng sẽ tốt hơn.

“Chị là Kim phải không ạ?”

Một cô gái có vóc dáng khá chuẩn với mái tóc nâu xoăn nhẹ bồng bềnh trong cơn gió cuối thu cất giọng Hà Nội ngọt ngào và nở nụ cười tươi hé lộ chiếc răng khểnh duyên dáng.

“Em là Lan, bạn của chị Vân. Chị ở ngoài không khác gì trong hình cả, em nhận ra ngay.”

Lan giơ chiếc điện thoại có tấm hình mà tôi dùng làm avatar trên facebook cho tôi xem, tôi mỉm cười. “Chị

Đến trang:
Tags :
Cảm nhận bài viết
- VỊ NGỌT CỦA CÀ PHÊ... KHÔNG ĐƯỜNG
- Hắn
- Mẹ! Người cho con rất nhiều
-Sự thật những cô gái có bàn tay lạnh
-Mẹ! Người cho con rất nhiều
-Chỉ có thể là yêu Full
-NGÀY HÔM QUA...ĐÃ TỪNG
-NGÀY HÔM QUA...ĐÃ TỪNG PHẦN 2 - MY DAISY