Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Đế vương Tàn bạo & Hoàng tỳ của Thiên gia


- Chuyên mục: Teen Story
- Lượt xem: 690
sức mà bóp chặt lấy tay hắn khiến hắn nhăn mặt nhưng không dám kêu. Chu Linh Như lấy hắn vậy mới hỏi:
-Công tử sao vậy?
-Ờ… không …. K..hông… sa..o!
-Sao mặt công tử lại tím thắt như thế?
-Không mà.
Chu Linh Như thấy hắn bắt đầu khó chịu nên cuối cùng cũng rặn ra một nụ cười gượng gạo:
-Chúng ta đi tiếp thôi.
“ Bốp”
Chu Linh Như trợn tròn mắt nhìn nàng. Giữa phố phường mà nàng dám bạt cho Chu tiểu thư một cái ư??
Nàng ôm miệng:
-Cho ta xin lỗi nhé. Ta thấy con muỗi trên má cô, ngứa mắt quá nên mới….
Chu Linh Như sừng sộ lên nàng vờ nấp sau lưng hắn:
-Thiếp sợ lắm. Sao Chu tiểu thư lại như thế ạ??
Hắn lắc đầu thừa biết nàng đang thầm cười ha hả trong bụng nhưng cũng không thể không làm con rối fụ diễn của nàng đành cười:
-Chu tiểu thư tha lỗi. Nương tử của ta thất lễ rồi. Nàng ấy chỉ là có ý tốt thôi. Đúng k nào?
Nàng gật đầu lia lịa ra chiểu khen hắn “ diễn tốt lắm”
Chu Linh Như đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà nghiến răng trả lời:
-Ân. Ta cũng mong và muốn tin là vậy.
Nói rồi nàng ta quay gót đi. Nàng và hắn đi đằng sau thì thầm:
-Ngươi diễn tốt lắm. Sau này đủ cơ làm học trò ta.
-Nnàg lại thế rồi.
-À. T-h-i-ế-p quên…
Chu gia trang….
-Thêm chỗ cho vị khách này.
Chu Linh Như một tay chỉ vào hắn coi nàng không bằng cát bụi thoảng qua. Tên nô nhìn vào nàng ngơ ngẩn một lúc rồi hỏi:
-Thưa tiểu thư còn ng này?
-Im đi. Không có ai cả. – Chu Linh Như mắng rồi thản nhiên bộp một câu khiến tên hầu chợt nghĩ: “ tiểu thư mù một mắt à??”
Nàng bụng thầm rủa: “Được lắm. Tiện nữ”
-Không Ngờ Linh Như tiểu thư lại nhỏ mọn chấp vặt vậy.
Hắn gãi đầu:
-Cô không cho nàng ấy vào thì ta cũng xin cáo từ.
Chu Linh Như miễn cưỡng giữ lại:
-Ấy, mời hai ng vào. Sau khi nàng và hắn đã an toạ trong fòng khách mới vào trong ném đồ.
“ Xoảng”
“ Xoảng”
-Muội muội, sao vậy?
-Có kẻ khi dễ muội! Hu hu.
-Là nam nhân ngoài kia hay nữ nhân bên cạnh hắn.
-Là ả tiện nữ.
-Hay thế này, muội thích nam nhân đó?
-Ân.
-Vậy cứ thế chia đôi!
-Sao ạ?
-….
-À… muội hiểu rồi.
…….
Chu Linh Như tươi như đoá hoa bách hợp bước ra cùng một nam nhân có vẻ rất đẹp và lãng tử.
Chu Linh Như đã đổi y fục khác, màu hồng trong suốt, gợi tình tiếc rằng hắn chả thèm ngắm nhìn.
Nàng ta vẻ rất tức giận nhưng rồi nén lại quay ra giới thiệu:
-Đây là ca ca của ta, Chu Hướng Sơn.
Nàng đột nhiên quặn thắt khi nghe đến từ “ ca ca”. Nàng cũng có ca ca nhưng giờ thì không. Thấy khuôn mặt nàng đột nhiên tím lại đôi môi nhợt nhạt, hắn hiểu nhưng đương nhiên huynh muội họ Chu Không thể hiểu.
Chu Hướng Sơn bước lại quan tâm:
-Nnàg có sao k?
Bất giác, khi nghe một nam nhân khác gọi Huân Y là “ nàng” khiến hắn khó chịu bội phần, và cái đáng điên lên là nàng không chống trả cái ôm quan tâm của một nam nhân lạ mặt.
Hắn đẩy Hướng Sơn ra:
-Nương tử của ta bất fép có cần ngươi quan tâm.
Nàng lắc đầu một lúc như tỉnh ra lấy lại trạng thái bình thg ma không hề nhìn thấy Chu Hướng Sơn đang nhìn nàng bằng con mắt thèm muốn
“ Tuyệt sắc mỹ nữ, ta cần nàng, ta muốn nàng và ta sẽ có nàng. Ha ha. Rồi đây nàng sẽ là Chu fu nhân của ta.”
Chap 36

Nàng mỉm cười yếu ớt, một vẻ đẹp mảnh mai dịu dàng nhưng đầy sức hút làm cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà chở che:
-Chu tiểu thư, cô có ý gì mà cư nhiên lôi huynh của cô ra đây?
Chu Linh Như giật thót mình, bất giác im bặt như fạm nhân. Chu Hướng Sơn nói đỡ:
-Làm gì có chuyện đó. Cô nương ghét ta hay sao mà lại thế??
Nàng quay sang hắn vẻ khó chịu thấy rõ nói to không để chút ý tứ nào sót lại:
-Chúng ta còn fải chịu không khí đểu giả này đến khi nào?
Chu Hướng Sơn không khi nào lại dễ phi khinh vậy. Hắn ta k để ý chút nào lời nàng mà nói vs muội muội hắn:
-Muội mời công tử đây đi dạo quanh hoa viên đi.
Hắn ý nhường k muốn đi nhưng nàng huých tay hắn. Miễn cưỡng hắn đứng dậy đi theo ả nữ nhân lả lướt họ Chu.
Nnàg không phải là muốn ở nơi này mà nàng tự tin, có thể chơi đùa ở chỗ này.
-Nàng cùng ta uống chút rượu Chi Mai chứ?
-Ân.
Ha ha. Hắn dùng cách này là hạ sách là thất sách rồi.
Một vò Mai Chi to đc mang ra. Chu Hướng Sơn kinh ngạc thấy tửu lượng nàng chẳng kém hắn là bao. Cuối cùng hắn đành dùng đến fương thức cuối cùng…
-Ta kính nàng 1 chén
Nàng nhìn vào chén rượu, hơi đục màu.
Nàng cầm lên uống cạn rồi đột nhiên chóng mặt mà đem ngất đi.
Chu Hướng Sơn bế nàng lên đưa vào một thất mật cung.
Không khí ngột ngạt bao trùm căn phòng mỹ lệ.
Đúng lúc chỉ còn hai lớp áo nữa là……
Thì đột nhiên đôi mắt đẹp của nàng mở to rồi cũng đột ngột như thế một cú đá vô “ hạ bộ” của hắn khiến hắn đau đớn quằn quại.
-Thắc mắc vì sao ta dậy đc??
-…..
-Ta có uống đâu! Ăn dưa bở kẻo chết nghẹn đó!!!!!!!!!!!!!
Hừ!
….. Hoa viên họ Chu…..
Xác chết của – sơ qua - khoảng gần 100 nhân. Nnàg tiểu thư họ Chu ngơ ngác, quần áo rách tả tơi, đang ôm mặt khóc.
Hu hu
Không fải vì quần áo rách đâu (đương nhiên). Mà vì nnàg sắp quyến rũ đc hoàng thg đương triều rồi mà lại để mất………….
……
Sau khi fá tan fá hoang gia trang nhà họ Chu thì đôi “ phu thê” cũng rời về hoàng cung.
Chap 37: ~0o0~

Hoàng cung…..
-Thưa thái hậu, làm sao….
-Nguỵ Danh, ngươi định không nói cả với ta?
-Thưa thái hậu, vệc này hoàng thượng đã dặn kỹ chỉ bẩm báo với hoàng thg thôi ạ!
Nguỵ Danh khổ sở cúi thấp đầu lúng túng. Mồ hôi đầm đìa. Thân là sát thủ có tiếng, hộ vệ thân cận của đức thánh thg, hắn vẫn luôn luôn là 1 kẻ xuất hiện bất thần, oai phong chỉ khi đứng trc thái hậu và hoàng thg hắn mới là bản thân, mới sợ hãi rùng mình như thế này trc khí thế ngút trời k thể khác của mẫu tử hoàng gia.
Thái hậu tìm cách khác lây thông tin:
-Tại sao hoàng nhi sai ngươi tìm hiểu tung tích Hàn quý phi? Chằng fải đó chỉ là một nô tỳ thôi sao?
Nguỵ Danh buột miệng:
-Thân thế cao quý ấy, nếu là nô tỳ thì bất chăng chỉ là Hoàng tỳ của thiên gia mà thôi!
-Vậy ư? Vậy thân fận cao quý ấy là gì?
Nguỵ Danh tiếp tục cúi thấp mặt. Híc! Ai bảo cái miệng bất lg này nói ra chứ?
……
Một tỳ hầu chạy đến hốt hoảng:
-Hoàng thg, Thái hậu đột nhiên triệu kiến hộ vệ Nguỵ ạ!!
Hắn hoảng hốt bước thấp bc cao kéo cả nàng vào điện Chúc Dung. Vừa lúc giải cứu cho thuộc ha.
….
-Thân fận cao quý nào chứ? –Nnàg nhếch mép – Ý thái hậu là cá thân fận hầu nữ ư?
Trong giọng của nàng còn có chút gì đó đau thg khiến Thái hậu bất chọt cảm thấy như mk rất tin tưởng vào lời ns ấy nhưng bất nhiên cảnh tỉnh chính mình, bà ôn tồn nói:
-Hầu nữ? ta cũng muốn tin là vậy. Nhưng ta nhắc cho con nhớ, Hàn Huân Y ạ. Không bí mật nào là mãi mãi đc đâu!
Nàng thoáng chút bối rôi nhưng rồi vẫn nỏ nụ cười vốn dĩ nàng ghét bỏ - là một nụ cười cầu hoà:
-Thái hậu đa nghi rồi.
Hắn đứng nhìn một lát rồi cung chêm vào:
-Đúng vậy.
Hắn đưa theo cả Nguỵ Danh và nàng ra khỏi Chúc Dung điện.
Hắn kéo tay nàng:
-Nnàg về Thục Chi Hoa đi!
Nàng im lặng rời đi để lại hắn với Nguỵ Danh trên con đg rộng thênh thang trong Hoa Viên.
Dáng đi của hắn bội fần nghiêm túc:
-Ngươi nói đi!
-Dạ? - Nguỵ Danh bối rồi.
-Nói đi!
-Hàn quý phi, thực chất là…..
-Thưa hoàng thg, có Tể tướng đại nhân cần gặp. - Một nữ tỳ chạy vào.
Hắn gật đầu rồi ns với Nguỵ Danh:
-Để sau đi! Ta fải xem lão tể tướng giở trò gì đã.
Nguỵ Danh ú ớ định ngăn lại thì hắn đã đi mất hút.
Nguỵ Danh thở dài:
-E rằg mọi chuyện đã muộn. Biết thì đc gì. Đau khổ thêm ư? Ái thì đã ái rồi. Ngăn cũng k đc. Nếu fải chăng từ đầu biệt ngăn thì dễ dàng hơn nhiều.
…..
-Tể tướng, khanh tìm ta giữa lúc này làm gì thế?
-Nể mặt thần, hãy tha cho ái nữ Từ Đế Lan của thần. Đừng giam lỏng nó nữa.
-À, ra vậy! Phiền fức. Khanh đón ái nữ của khanh về fủ mà chăm sóc luôn đi!
Từ Thiên Quân trợn tròn mắt:
-Sao lại vậy ạ?
Hắn im lặng, khiến Từ thiên Quân hỏi lại:
-Sao vậy?
Hắn quay lại đạp bàn giận dữ:
-Còn sao hả? Từ Đế Lan đã là fi của ta, thế mà ngay cả việc ta xử phi cũng bị ngươi thúc ép thì chẳng fải ngươi nên đưa ả về gia fủ luôn đi!!!
Từ Thiên Quân run bần bật quỳ sụp xuống bệ rồng:
-Tha cho thần. Thần xin lỗi ạ!
-Thôi lui đi! Sau đừng làm fiền ta vì những việc này nữa. Rõ chưa?
-Rõ rồi ạ.
Sau khi hắn vào tâm cung, Từ Thiên Quân nghiên răng:” Cứ đợi đấy! Tưởng đủ lông đủ cánh thì thoát khỏi sự khống chế của ta à? Ngươi mơ rồi! Ngươi vẫn chỉ là con rồi mà thôi!
Chap 38.1
Nếu nói kẻ có cái tính hay quên nhất tiếc thay lại chính là Hàn Huân Y xinh đẹp.
Nếu ai đó nói Hàn Huân Y chỉ đc vẻ bề ngoài mà não mỏng hơn tờ giấy, nàng cũng đành ngậm ngùi.
Vì nàng vừa nhớ ra một việc quan trọng.
Đó là trong lúc thoát khỏi Phong Tinh nàng quên cứu Lan nhi!!!!!!!!!!!!!!!
Nhớ đến Lan nhi đáng thg, nàng lại mường tượng cảnh Lan nhi bị PT ép làm fu nhân. Ặc! Nàng chưa muốn làm tỷ thê của PT đâu.
(Đây gọi là ích kỷ!)
-Lãnh Chân, sao người k nhắc ta?
-Ta cũng đang làm thế, giữa chừng thì tất nhiên mạng của chủ nhân quan trọng hơn …. Hơn… Hy Lan rồi ạ!
-Hừ! Hy Lan!
-Chủ nhân!
-Bây giờ biết tìm muội ấy ở đâu?
-Hay nhờ tên hoàng thg đó?
-Không. Ta ra lệnh cho ngươi đi tìm và cứu Hy Lan về đây! Không thì.... Hừ!- Nàng trừng mắt lên nhưng trong suy nghĩ có chút gì đó buồn rầu: “ Tất cả có lẽ fải sớm kết thúc thôi! Kết thúc!”
Lãnh Chân nhanh như cắt thi triển khinh công bay mất.
Vốn dĩ, LC là một kẻ rất hiểu ý ng.
Nàng hiểu rõ cái thân fận này vốn dĩ đã không còn là bí mật. Kẻ phản bội!
Nàng mỉm cười. Hắn muốn biết thì dễ dàng để biết thôi. Nưng tại sao hắn không….?
……
-Dĩ Như!!!
Nàng giật nảy mình quay lại. Là một nam nhân đã đứng tuổi. Khuôn mặt lạ lẫm nhưng giọng nói thì rất quen. Nàng lạnh lùng nói:
-Ngươi nhầm người rồi.
Nam nhân đó nhảy vào phòng, cư nhiên đóng hết cửa khiến nàng sững ng. Người đó bấy giờ mới tháo lớp dịch dung ra để lộ một khuôn mặt đẹp đẽ, trẻ trung. Một khuôn mặt mà có chết nàng cũng không muốn gặp lại.
-Có chuyện gì mà huynh lặn lội đến đây?
-Ta chờ đã lâu mà không nghe nói gì về việc muội đã giết được hoàng đế nên fải sang đây!
-Tại sao ta faỉ làm việc cho kẻ đã giết chính mẫu hậu ta?????
-Ta không làm vậy! Thật mà! Muội đáng nhẽ fải nói câu ấy với hoàng đế mới đúng.
Nàng ngạc nhiên cảm thấy giọng nói ấy hình như có chút…. Có chút áy này khi nói những lời ấy. Nhưng rồi chính nàng không cho nàng được phép nghi ngờ.
Nàng quay lại miễn cưỡng nói:
-Ta sẽ làm thế.Ta sẽ…. giết hắn, khi có thể.
Nam nhân đó đột nhiên nói hơi cay cay giọng:
-Sẽ làm thế ư?
Tay Nam nhân ấy dần dần tháo đi một lớp dịch dung nữa trên khuôn mặt. Nàng mở to mắt. Đột nhiên muốn khóc. Tim đau nhói như đang bị từng mũi dao đâm vào. Trân trân đứng nhìn, nàg mặc cho những giọt nc mắt đã thấm đẫm mi….. Là hắn ư?
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Waphay.Xtgem.Com chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
CHAP 38 ( tiếp)
….Hắn và nàng cứ đứng nhìn nhau như thế một lúc lâu, lâu đến nỗi nàng tưởng chừng như cả thế kỷ đã trôi qua và nỗi sợ hãi ngày một dâng lên.
Còn hắn, trong tim hắn dường như có cái gì đó đã vụn vỡ, tựa như một tấm gương mỏng manh. Tình cảm của nàng và hắn vốn chỉ có thế. Tình cảm đó khắc trên cát bụi mà hắn tưởng là khắc trên đá. Hắn không mơ mộng, hắn không ảo tưởng nhưng hắn lại chính là một kẻ bị bệnh….
Nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt nàng, hắn thực sự muốn được giơ bàn tay lên lau cho nàng, nhưng mà hình như thân fận của hai người không cho fép hắn làm thế….
Một người là công chúa đương triều nước Hạ….
Một kẻ là hoàng đế Trung Nguyên….
Hai con người ấy còn gì để nói với nhau???
Hắn cuối cùng cũng fá vỡ được sự đau đớn trong tim mà rằng:
-Chào công chúa nước Hạ. Hạ Dĩ Như.
Hắn vốn không định nói như thế nhưng tự nhiên những lời lẽ ấy tuôn ra.
Nàng quệt vội những giọt nước mắt, trái tim bất giác lại nhói lên lần nữa khi nghe lời lẽ chua chát, khách sáo đến lạnh lùng fát ra từ miệng hắn.
Nàng có ý muốn giải thích nhưng lẽ tự nhiên nàng hiểu một điều, vốn chẳng còn gì để giải thích nữa rồi.
Nàng nhắm chặt mắt, miệng mím lại.
Hắn cười khẩy:
-Sao? Công chúa định nói rằng cứ bắt ngươi đi ư? Rồi công chúa sẽ đứng trc đài mà hô lên : Nước Hạ muôn năm chăng???
Hay là thế nhỉ?????
Nàng hét lên:
-Ta xin ngươi!!!! Ta xin ngươi!! Đừng nói nữa!!!!!! Dừng lại đi!
Hắn hướng đôi mắt trống rỗng, mệt mỏi, nhưng còn vương đọng tình cảm về fía nàng:
-Công chúa xin ta? Công chúa van xin ta ư? Ồ!! Đây sẽ là một điều đáng tự hào của cuộc đời ta đấy!
Nàng mím môi lần nữa:
-Được rồi! Nguời gọi ngự lâm quân bắt ta đi!

Hắn mỉm cười hơi đau nhưng ma mãnh và đáng sợ:
-Ta sẽ không để nàng trở thành anh hùng, kẻ đc lưu trong sử sách đâu!!!!!! Ta sẽ biến nàng thành kẻ fản bội đất nước….Suốt kiếp bị nguyền rủa!!!!!!!!!!!!
Nói rồi, hắn bước đến nhanh như cắt khiến nàng đứng im không hiểu hắn định làm gì?
Hắn giữ chặt lấy vai nàng và thô bạo đặt một nụ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, chế ngự vị ngọt ngào thơm lừng của đôi môi đẹp ấy. Tay hắn di chuyển mạnh bạo thoát y nàng. Nàng giật mình xô ra nhưng với một nữ nhân thì dù tuyệt thế đến đâu cũng không thể sánh đc với sức mạh của nam nhân. Nàng bất lực để mặc hắn cởi bỏ toàn bộ y fục nàng có trên người. Đẩy nàng lên giường, hắn biến thành một con mãnh thú khao khát dục vọng…..
…..
Ngoài trời một vài giọt mưa mùa xuân đã bắt đầu lất fất rơi.
Bên trong xuân tình cũng đã chớm nở…..
…..
Sáng hôm sau…
Nàng cựa mình thức dậy, nàng đẩy cái tay đang ôm chặt lấy eo mình ra.
Hắn đã làm đúng như lời hắn nói.
Nàng đã trở thàh kẻ fản bội tổ quốc từ giây fút này.
Nàng đã không còn sự lựa chọn rồi.
Nàng nên khóc hay nên cười??????
Huân Y mặc y fục vào rồi đột nhiên tim nàng do dự, nếu giết hắn bây giờ, tỉ lệ thành công rất cao nhưng…
Nàng gạt bỏ ý nghĩ đó và bước ra ngoài trời, thưởng thức chút hương vị của mùa xuân.
Vừa lúc đó, Lãnh Chân thi triển khinh công tới và đem một nữ nhân trẻ tuổi đi cùng.
Nàng khẽ nói yếu ớt:
-Hy Lan à!
Lan nhi chạy tới đỡ nàng, vừa lúc ấy nàng nhìn thấy Lãnh Chân bị thương, nàng quan tâm:
-Không sao chứ? Vất vả cho ngươi rồi!
Lãnh Chân cúi đầu và đi mất. Bao giờ cũng vậy. Thoảng qua như làn gió mà thôi....
Nàng quay lại khẽ bảo Lan nhi:
-Về fòng đi.
-Dạ. – Lan nhi cúi đầu đáp nhẹ.
Nàng trở vào phòng thấy hắn chưa dậy bèn xuống bếp nấu cháo gà và hầm canh cho hắn.
Khi bước lên, nàng thấy hắn đã bắt đầu tỉnh nhưng nàng tránh nhìn vào đôi mắt ấy. Nàng chỉ cầm cháo đặt lên bàn cạnh giường, giọng nói vẫn ấm áp:
-Ăn đi cho

Đến trang:
Tags :
Cảm nhận bài viết
- NGÀY HÔM QUA...ĐÃ TỪNG PHẦN 2 - MY DAISY
- Chỉ có thể là yêu Full
- NGÀY HÔM QUA...ĐÃ TỪNG
- Đại náo học đường S.I.N.E
- Siêu Quậy Trường KW
-Đế vương Tàn bạo & Hoàng tỳ của Thiên gia
-NGÀY NÀO ĐÓ
-Đại náo học đường S.I.N.E
-Đại náo học đường S.I.N.E
-Hắn