Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Đế vương Tàn bạo & Hoàng tỳ của Thiên gia


- Chuyên mục: Teen Story
- Lượt xem: 688
nóng.
Hắn ngạc nhiên thấy nàng vẫn điềm tĩnh đến đáng kinh ngạc, đột nhiên một sự tức giận trào lên cổ hắn. Hắn hất đổ món cháo đi, vô tình trúng fải nàng. Bỏng rồi.
-Có sao không…?
Giọng nói quan tâm từ ngoài cửa như một làn gió lạnh dập tắt tất cả tình cảm mới chỉ đc nhen nhóm của hai người…
------------Hết chap 38-----
Chap 39

Là Huyền Minh. Nàng cắn môi.
-Có sao không?
Huyền Minh tựa như không thèm quan tâm rằng hắn đang sừng sững ở đó.
Nàng gạt tay Huyền Minh ra không thương tiếc khiến Huyền Minh thoáng u uất.
Hắn mỉm cười rất “ chất”:
-Nàng giỏi thật đấy! Cả vương gia đương triều cũng bi luỵ vì một vết thương nhỏ của nàng đấy!!
Huân Y mím chặt môi, khẽ nhìn xuống vết thương. Nó bắt đầu tấy đỏ và loag ra một vùng lớn. Nàng tiếp tục im lặng , cam chịu đứng dậy bước ra ngoài. Hắn chột dạ giọng nói có hơi to lên khác thường:
-Đi đâu vậy??????
Nàng quay lại nói nhỏ giọng nói cũng lạnh đi vài phần không còn nguyên vẹn sự ấm áp dịu dàng như lúc nãy nữa:
-Băng bó vết thương.
Nói rồi, bứoc chân uyển chuyển của nàng rời khỏi căn phòng để lại hai huynh đệ.
Huyền Minh nhìn hắn :
-Tại sao đệ lại xử sự với nàng ấy như vậy hả?
-Ta làm sao??? Đó là phi tử của ta, ta làm gì đến lượt huynh chỉ dạy sao??
-Nhưng nàng ấy bị bỏng nặng lắm!! - Huyền Minh cự lại.
-Có nhất thiết phải quan tâm nhiều đến thế về vết bỏng của một quý phi không, vương gia?
Hắn nói rồi chĩa cái nhìn lạnh lẽo về phía Huyền Minh. Cái nhìn ấy như xuyền thấu cả tâm gan u uất, buồn buồn của hoàng huynh hắn.
Huyền Minh bỗng chốc bỏ đi cái điềm tĩnh vốn có mà tức giận:
-Sao đệ lại nói thế?
Hắn lạnh lùng nói tiếp k chút đắn đo nhưng dường như phảng phất chút gì đó tiếc nuối:
-Nếu huynh thích Hàn Huân y đến vậy thì huynh hãy đưa nàng ta về làm vương phi đi!!
Hắn nói xong ho vài tiếng khan rồi bất chợt một chút hối hận tràn qua cổ họng hắn.
Hắn nuối tiếc vì tình cảm bao nhiêu năm huynh đệ mà nay chỉ vì một nữ nhân mà hoá thành bọt biển.
Hắn biết lời nói đó đã chính thức đâm một nhát dao lên ngừoi hoàng huynh.
Hắn cũng hối hận. Vì nếu nói nàng chỉ là một nữ nhân tầm thg như những ng khác thì thật quá bất công cho nàng.
Hắn gạt bỏ tất cả những ý nghĩ đó, đứng dậy khoác y phục lên ngừoi và về tẩm cung của hắn để lại Huyền Minh đứng trơ trọi với một niềm đau khổ mới nhen nhóm trong tim.
Huyền Minh không đủ sức đứng đó dể nhìn khuôn mặt mệt mỏi đau đớn của nàg lần nữa nên hết sức chạy thật nhanh khỏi Thục Chi Hoa.
…..
Lan nhi xuýt xoa:
-Đau lắm đúng không ạ???
-Không. – Nàng trả lời. Nàg thực sự muốn nói rằng cái đau của nàng là từ trong tim nhưng vậy thì ích gì, bất chăng chỉ là những lời sao rỗng.
Lan nhi băng lại bằng lớp vải trắng tinh rồi nhẹ nhàng đưa chân vào chiếc giày giúp nàng.
Bỗng có một nhân chạy đến. Lan nhi buột miệng:
-Nguỵ hộ vệ!
Nguỵ Danh gật đầu rồi quỳ xuống dưới chân nàng:
-Xin quý phi hãy đi mau. Hoàng thái hậu đnag hết sức truy tìm thân phận của Người.
Nàng yếu ớt cười nhẹ nhưng thái độ “bất cần đời”:
-Vậy à? Sớm muộn gì cũng thế thôi! Khôg phải Thái hậu thì chẳng phải hắn cũng sẽ làm thế sao? Như nhau cả.
Nguỵ Danh van nài:
-Xin hãy rời đi. Dù không nói nhưng thuộc hạ hiểu rõ hoàng thượng vẫn muốn sự an toàn cho quý phi mới bất chợt tiết lộ tin này cho thuộc hạ!
Nàg lại mỉm cừoi:
-Sự thương hại cuối cùng của hắn dành cho ta sao? Nếu muốn, hắn vốn dĩ có thể bưng bít mọi thông tin liên quan đến ta. Hắn là ai nào? Là hoàng đế đương triều của Trung Nguyên đấy. Thế nhưng hắn đã ko làm vậy, người cũng không phải lo cho ta. Ta sẽ không cố gắng vùng vẫy hay chạy thoát đâu. Ta sẽ mặc cho số phận.
Nguỵ Danh bất lực thi triển khinh công bay đi.
Nàng quỷ quyệt nở một nụ cười nữa: “ Hắn sẽ cứu ta. Hắn vẫn còn dành nhiều tình cảm cho Hàn Huân Y. Thân phận Hạ Dĩ Như bị lộ chỉ là thời gian. Ta đã biết trc. Tuy ta đã là kẻ fản quốc nhưng ta chưa bao giơ nghĩ là sẽ phải chết ở nơi này vì hắn vẫn yêu ta như chính tình yêu bất đắc vạn dĩ mà ta dành cho hắn.”
***** Hết chap 39******
Chap 40
....Hắn sửng sốt:
-Thật sao? Không muốn đi??
Nguỵ Danh nói nhỏ:
-Đúng vậy.
Hắn bật cười chua chát:
-Nói không muốn là ko muốn được ư?
Nguỵ Danh tiếp tục nói nhưng cảm tưởng tựa như có gần một quả cam to đang chèn họng :
-Quý phi rằng là nếu hoàng thượng muốn cứu quý phi thì chắc chắn quý phi k phải chạy trốn. Quý phi kết luận là vì Ngừoi không muốn cứu….
Hắn không nói gì phất tay cho tên cận vệ lui xuống.
Hắn tự cười chính mình. Nàng ta vốn dĩ là một nội gián tài ba thế sao?
Hắn khoác long bào lên triều nghị sự.
…..
Nàng thay y phục cùng Lan nhi nhẹ nhàng bước đến Chúc Dung cung.
Vẫn là cái nhìn không mấy thiện cảm ấy, nàng không lạ gì. Nhưng hôm nay cả Thái hậu cũng rất dè chừng với nàng. Không sao. Tốt thôi.
-Huân Y, con nên bỏ thiết lông trên người con. Trời đâu lạnh đến mức đó….
Nàng liếc khẽ xung quanh. Hừ. Không lạnh quá mà sao ai cũng mặc thiết lông? Dạo này hình như thái hậu già rồi.
Nàng cam chịu cởi áo lông ra nhưng miệng lẩm bẩm cạnh thái hậu đủ để bà nghe:
-Cái này, có lẽ phải nhờ hắn đi săn thêm vài con mãnh hổ. Cái áo lông gấu này cũ quá rồi.
Thái hậu đương nhiên hiểu ý nàng ám chỉ hoàng thượng. Bà khựng người lại, thái độ mất tự nhiên hẳn.
Minh Dung công chúa bỗng nhìn nàng bằng ánh mắt thoáng buồn ẩn sau hàng mi dài, khi bị nàng phát hiện thì thảng thốt quay đi.
Nàng toan ngồi xuống thì thái hậu đứng dậy gọi nàng theo vào phòng trong.
…..
-Ta muốn biết con là ai?
-Là quý phi của bổn quốc.
Thái hậu nhíu mày:
-Thực ư? Ta không nghĩ vậy.
-Tuỳ người, thưa thái hậu. - Một nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên môi nàng thoáng qua rồi tắt hẳn.
Thái hậu thở dài rất kịch, bộ dạng như bỏ cuộc nhưng thực chất lại ánh lên một nỗi khác trong đôi mắt già đời của bà.
-Được rồi. Cứ cho là vậy. Ta sẽ tạm gác chuyện này lại. Vài ngày nữa, công chúa nước Mạc Hiên sẽ đến đây. Ta e rằng mục đích của họ là cài một mỹ nhân vào đây….
Nàg gật đầu:
-Người nói tiếp đi.
-Ắt hẳn đó fải là một mỹ nhân tuyệt sắc…. Cho dù hoàng nhi k thích hay sao thì nhất quyết họ cũng sẽ ép hoàng nhi nạp công chúa ấy làm thiếp.
Nhưng ta không thích điều đó xảy ra. Ta muốn con hãy làm sao đó mà có thể khiến hoàng nhi không cần nạp thiếp mà vẫn giữ hoà khí cho 2 nước….
Nàng bật cười:
-Nhất thiết phải làm vậy?
Thái hậu nghiêng đầu ngạc nhiên.
Nàng nói tiếp:
-Nạp thiếp và trả nàng ta lại thì mới là nỗi nhục của Mạc Hiên quốc chứ?
-Không. Chúng ta phải giữ hoà khí. – Thái hậu nói lại nhưng có chút k kiên định nữa.
Nàng mỉm cười dịu dàng:
-Theo ta biết 2 nước vốn thích hạ bệ nhau lắm mà?
-Ân…. – Thái hậu suy nghĩ một chút rồi đáp - Việc này ta giao cho con. Hãy làm cho tốt. Thì thân phận của con sẽ tạm thời sẽ không bị đào bới cho dù ta đang hết sức tò mò.
Nàg gật đầu lần nữa.
Đây sẽ là một thời cơ tốt
Chap 41
Nàng chuẩn bị tất tần tật mọi thứ cho việc “ chào đón” công chúa Mạc Hiên quốc.
Tây cung đc dọn sạch sẽ hầu như không chút bụi.
Hai trăm bộ váy, và y phục được đặt làm lập tức.
Nàng lấy từ kho vàng quốc khố ra 1 tấn vàng để làm đồ trang sức.
Quả thực việc này tốn kém đây…
… Vài ngày sau…
Lan nhi tất tả chạy tới:
-Tỷ tỷ, nàng ta đến rồi.
Nàng điềm tĩnh nói:
-Ai đến cơ?
-Công chúa nước Mạc Hiên ạ.
Nàg không bước ra nghênh tiếp mà quay gót vào cung. Lan nhi ngạc nhiên chạy theo.
…..
Các phi tần và đại thần triều đình đang đứng khom nom cúi mình.
Hoàng hậu mỉm cười vẫn là nét buồn buồn đó:
-Chào công chúa.
Hoàng hậu dứt lời thì những ng còn lại gập ng chào.
Công chúa Mạc Ái Di liếc mắt rồi hỏi:
-Ta nghe nói hoàng thương quý quốc có 7 phi mà? Một người nữa đâu?
-Cảm ơn công chúa còn nhắc đến ta.
Một tiếng nói dịu nhẹ vang lên. Bóng dáng nàng đã xuất hiện từ xa.
Nụ cười thường trực trên môi nhưng đôi mắt thì tố cáo nụ cười giả tạo ấy.
Nàng mặc trên người bộ y phục màu trắng dát vàng. Trên đầu cài một cây trâm phượng.
Khuôn mặt đẹp trắng bật nổi giữa ánh sáng ban mai.
Mạc Ái Di nhìn nàng một lúc rồi khinh khỉnh quay đi. Đôi mắt hiện lên tia khinh miệt.
Nàng không quan tâm lắm mà thì thầm vào tai hoàng hậu rồi vừa xuất hiện lại biến đi.
Mạc Ái Di hằn học nhìn nàng từ đằng sau.
,….
Tây cung…
-Ả ta là ai vậy?????????
-Thưa công chúa, đó là Hàn Huân Y , danh là Băng An quý phi. Hiện là nhất sủng của hoàng thượng.
-Nhất sủng???
-Dạ.
Mạc Ái Di thầm rủa rồi tự người vào chiếc gồi đệm vẻ mặt thú vị.
…..
Nàg đi đi lại lại trong cung.
Lát sau Lan nhi bước vào:
-Đã chuẩn bị xong nữ trang mà tỷ cần.
-Ân.
Nàng trả lời với khuôn mặt đắc thắng.
Bước chậm rãi đến Tây Cung, nàng giữ trên mình một nụ cười muôn thuở.
-Ta muốn gặp Mạc công chúa.
-Đợi một chút.
---------
-Mời vào.
Nàng tháo giày bước vào. Đằng sau là Lan nhi với một hộp khảm trai rất đẹp.
Mạc Ái Di chỉ tay mời ngồi rồi hỏi:
-Chuyện gì vậy??
-Ta chỉ muốn tặng quà cho công chúa rồi về thôi.
Nàng nói khẽ, nụ cười tự mãn nhẹ nở trên môi.
Lan nhi đặt hộp khảm trai lớn lên bàn.
Mạc Ái Di trợn tròn mắt, rồi đôi mắt dịu lại:
-Quà ư?
-Chỉ là nữ trang và…. – Nàng cố ý lấp lửng câu nói.
Mạc Ái di không hỏi. Nàg nói tiếp:
-Nếu như công chúa không bận gì thì ngày mai hẹn công chúa ở Nguyệt hồ.
Nàng đứng dậy, bước xa cung chừng 100 bước thì bật cười to. “ Kế hoạch bắt đầu”
….
Mạc Ái Di mở hộp khảm ra vô cùng kinh ngạc. Một hộp đầy nữ trang. Nhũng loại quý hiếm hết sức.
Mạc Ái Di nghiến răng.
Đều là nhưng món đồ mà Mạc Hiên quốc không có phải mua từ TRung Nguyên.
…..
Thư phòng…
-Nàng đến đây có chuyện gì quan trọng à? - Hắn lặng lẽ hỏi tay vẫn cầm sách, mắt vẫn dán chặt vào những dòng chứ.
Nàg khẽ nói ngắn gọn:
-Hẹn Người ở Nguyệt hồ.
Hắn không nói gì.
… Nguyệt hồ….
Nàng ngồi ở đó. Mặc bạch y. Tay gảy đàn. Dáng vẻ thoát trần mờ ảo. Ở đó có hai kẻ bỗng dưng bị hẹn đến. Hai kẻ đó đnag cùng làm một việc là thưởng đàn.
Mạc Ái Di thầm nhìn trộm hắn. Khuôn mặt mỹ nam, đôi mát sắc cạnh. Tuyệt mỹ. Mạc Ái Di không tự chủ xích lại gần hắn một tý.
Tất cả những hành động đó không qua mắt đc nàng.
Kết thúc bản đàn, nàng bước đến cạnh hắn, khẽ hôn lên đôi môi hắn. Hắn ngẩn ra rồi cười chua chát. Tất cả chỉ là thế. Mạc Ái Di tức giận đến điện lên.
Đưa Mạc Ái Di lên tận chân mây rồi tuột thả xuống cho đau đớn ê chề, cảm giác mãnh liệt của sự ham muốn sẽ ép nàng ta làm việc mà Hàn Huân Y cần…. Như vậy chỉ một chút mánh khoé việc lớn đã được thực hiện tưởng chừng dễ dàng quá mức.
Một cái đầu cơ mưu sẽ hữu hiệu trong lúc này. Hắn cười khổ. Hắn rốt không thể tách khỏi nàng….
--------------Hết chap 41------Chap 42

Sau khi Mạc Ái Di đi rồi, hắn mỉa mai nhìn lại khuôn mặt nàng lần cuối rồi quay gót bỏ đi không thèm nghe nàng giải thích.
Nhưng mà, nàng tại sao phải giải thích với hắn?
Nàng tự nhiên thấy nhoi nhói đau đớn từ trong tim. Giống như tiếng động của một cái gì đó đang đổ vỡ, suy sụp hẳn trong trái tim nàng vọng ra.
Nàng tự nhắc mình:
-Ta không có yêu hắn, ta chỉ… chỉ là vì Hạ quốc. Đúng rồi Hạ quốc.
Trong khi nàng tự nhắc mình như một kẻ điên, một kẻ làm việc xấu mà chỉ chăm chăm tìm lý do biện minh cho chính mình; thì hắn đang đứng ở một góc gần đó, thở hơi thở nặng nhọc đau đớn, hắn yêu nàng, và yêu nhiều tới mức nào thì hắn không biết, nhưng cái cảm giác không có nàng bên cạnh hắn tưởng chừng như hắn cũng sẽ chết đi.
Hắn nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ đòi hỏi ở trái tim khi đôi môi ấm áp của nàng chạm vào môi hắn. Khi đó hắn chỉ muốn qùng tay lên ôm chặt lấy nàng để dù sau đó bị nàng chế giễu, cười cợt cũng không sao. Thế nhưng cuối cùng, hắn không yêu nàng bằng danh dự của hắn. Và bây giờ, hắn tin chắc nàng cũng thế. Nàng yêu đất nc của nàng hơn yêu hắn.
Hắn và nàng khác nhau từ lần đầu gặp mặt rồi.
Nàng là con người của sự năng động, của một con linh dương có thể nhảy hết đồi núi trên thế gian này, còn hắn, hắn là kẻ cần quyền lực, ham muốn nó, và tình yêu quyền lực đến với hắn tưởng chừng như hắn không chịu nổi khi là một kẻ đứng sau ng khác.
Đột nhiên một giọt nc mắt lạnh giá mằn mặn rơi từ hốc mắt khô khốc của hắn xuống.
Hắn cảm nhận cơ thể mình đang nóng lên. Hắn không cần gì cả. Hắn chẳng cần gì, ham muốn của hắn bây giờ, hiện tại lúc này chỉ là được ở cạnh nàng, được ôm nàng thật chặt, cái ôm của sự yêu thương chứ không không phải của sự giả tạo và lạnh lẽo.
Hắn chạy nhanh đến hồ, nhưng bóng nàng đã biến mất….
Hắn thất thểu quay người lại thì nghe tiếng nói ngay sau lưng và một cái ôm xiết hắn.
Hắn định quay lại thì giọng êm ái của nàng vang lên:
-Đừng quay lại! Xin… chàng đừng quay lại! Chàng quay lại thì thiếp…. thiếp… không chịu được đâu…..
Hắn kinh ngạc, giọng nàng sao bỗng trở nên tràn đầy tình cảm và nghẹn ngào khắc hẳn vẻ lạnh lùng ban nãy….
Hắn im lặng nghe tiếng thở nghèn nghẹn, kìm nén của nàng ngay sau lưng, và ….rồi cái ôm ấy lỏng dần, nàng đã quay đi.
Hắn nhìn bóng nàng xa dần nhưng không sao dám bc thêm bc nào để đuổi theo nàng….
Nnàg đã dùng cách này để kết thúc… Nhưng hắn không cho phép…
Nàng là ng mở đầu nhưng hắn phải là kẻ kết thúc…
Hắn tự nhủ rồi cay đắng bc về cung….
……
Nàng từ Nguyệt hồ trở về trong tim bất chợt nhen lên cái gi đó như hy vọng vậy…
Nàng thấy sự ham muốn sở hữu trong nàng lại trỗi dậy rồi…
Giá như hắn làm khác đi, nàng sẽ không vậy….
…..
Chúc Dung cung….
Nàg tỉnh dậy trong bộ dạng mệt mỏi, trong người cứ thấy khó chịu.
Soi gương mà nàg tá hoả, mắt thâm quầng, tóc rồi bù, môi nhợt nhạt. Thảm hại quá!
Lan nhi từ ngoài bc vào vội vã:
-Tỷ tỷ, sáng nay có buổi triệu tập phi tần ở Cung Chúc Dung, người phải nhanh lên.
-Ân.
Bằng tài trang điểm của Lan nhi, vết thâm quầng và “ di tích” đã biến mất khỏi mặt nàng. Tuy nhiên nếu những ng tinh ý sẽ không khó để nhận ra. Nàng kệ thây.
Bước như gió cuốn đến cung Chúc Dung, nàng tựa hồ thấy tất cả những “ kẻ thù truyền kiếp” của nàng đều ở đây.
Mạc Ái Di đang trò chuyện, cười tươi với Thái hậu.
Tỷ muội họ Từ đag vui vẻ nghe chuyện….
Nàng đến mà không ai quan tâm lắm.
Nàng ngồi xuống cạnh đó….
-Thái hậu, bên Mạc Hiên quốc, có vải lụa nhuyễn hoa rất tinh xảo….. Ta có đem vài tấm biếu thái hậu…. Cũng có vài tấm do ta tự tay dệt…
Thái hậu cười:
-Ồ, cảm ơn công chúa.
Nàng nhìn khẽ mấy tấm lụa. Thường thôi.
Nàng chen vào vẻ háo hức:
-Công chúa dệt sao?
Mạc Ái Di tự mãn đáp:
-Là ta.
-Ân. - Một nụ cười giễu cợt xuất hiện trên môi nàng.
Mạc Ái Di hỏi lại giọng nói l

Đến trang:
Tags :
Cảm nhận bài viết
- NGÀY HÔM QUA...ĐÃ TỪNG PHẦN 2 - MY DAISY
- Chỉ có thể là yêu Full
- NGÀY HÔM QUA...ĐÃ TỪNG
- Đại náo học đường S.I.N.E
- Siêu Quậy Trường KW
-Hai mươi lần, và sẽ thuộc về bạn mãi mãi
-NGÀY NÀO ĐÓ
-Đại náo học đường S.I.N.E
-Đế vương Tàn bạo & Hoàng tỳ của Thiên gia
-NGÀY HÔM QUA...ĐÃ TỪNG