Đế vương Tàn bạo & Hoàng tỳ của Thiên gia


- Chuyên mục: Teen Story
- Lượt xem: 691
một nụ cười cay đắng xuất hiện trên môi hắn,…. biết là k thể nhưng hắn hình như đang yêu nàng rồi….
Nàng nhìn hắn, hắn cười như vậy là có ý gì? Không sao, chỉ cần việc hắn đứng về phe nàng thì nhất định nàng sẽ thực hiện được… Nàng nhìn hắn hơi thương cảm, “đừng trách ta, hãy trách mẫu hậu ngươi, ta xin lỗi…”
-Nàng có sao k?? - Hắn dùng giọng dịu dàng nhất để hỏi nàng.
-Ta không sao.
MD Sở Thiết hơi kinh ngạc, nàng thay đổi tâm trạng từng giây một thì phải nhưng rồi hắn tự nhủ, nàng là thế mà.
Huân Y nở nụ cười quỷ dị: “ Loan Mĩ quý phi, ta sẽ cho ngươi không đứng nổi ở vị trí quý phi được nữa…”
Nàng nói tiếp với hắn:
-Việc này là bình thường mà, Loan Mĩ quý phi vốn thích dạy dỗ thế này mà….
Hắn sửng sốt:
-Nàng nói thế là ý gì?
-Ta muốn nói kẻ mà ngày nào ngươi cũng sủng ái yêu thương thực chất chỉ là một ả mưu mô mà thôi, không ngờ “Đế vương Tàn bạo” nhất mọi thời đại lại bị một nữ nhân lường gạt,…
Ẩn trong giọng nói của nàng là sự khinh miệt, thương hại,… khiến hắn cảm thấy cực kì nhục nhã, nhưng bất chợt hắn mỉm cười:
-Ta cũng thật sự k ngờ, nàng cũng giông như những ng khác vì muốn được sủng ái mà đang tâm *** hại quý phi…
-Haha… -Nàng bật cười-… Tuỳ ngươi.
Hoàng thượng thấy bực, sao hắn lại lỡ miệng thế cơ chứ? Nàng hẳn đang giận.
Hắn nói tiếp hòng mong kết thúc câu chuyện:
-Hàn chiêu nghi nghe chỉ!
Sửng sốt thay, nàng chễm chệ ngồi đó k mảy may là sẽ quỳ mà thản nhiên nói:
-Có gì thì nói đi. Thủ tục quá.
Hắn bất lực đành tiếp câu nói đang dở:
-Nay phong cho Hàn chiêu nghi làm Băng An quý phi. Lãnh chỉ.
Nàng cất giọng khó chịu:
-Khi nào phong làm hoàng hậu thì nói luôn nhé! Quý phi cái gì chứ?
-V_Ô L_Ễ. – Hoàng hậu (k biết từ ngách nào chui ra giận dữ nói).
-Chào hoàng hậu.
-Ngươi… k thỉnh an ta mà dám nói thế sao?
-Thế nàng đã thỉnh an ta chưa, hoàng hậu??? - Giọng nói lạnh lùng cắt ngang.
-Thỉnh an hoàng thượng.- Hoàng hậu miễn cưỡng đáp rồi ra lệnh cho cấm quân- Có kẻ tạo phản bắt lại cho ta. Là Hàn Huân Y.
Và một cảnh tượng sau đó mà nàng chính là kẻ tạo ra khiến cho hoàng hậu lẫn hoàng thượng sửng sốt bàng hoàng…
Quá khứ và thân phận thật sự của Hàn Huân Y ( phần I)
" mày không lo làm đi à"
" Dạ, bà"
" chân này, chân bên phải,... rửa sạch vào"
" Dạ"
......
" Huân Y, bổ củi đi"
" Dạ"
....
" Huân Y, nấu cơm đi"
"Dạ, muội biết rồi"
.....
" Con bé kia, chậm chạp quá, ngươi không chân hả?"
" dạ, cháu đến liền đây"
....
" Hàn Huân Y, cọ cho sạch rồi chuẩn bị nhổ cỏ đi!"
"Dạ."
...
" Bốp" - " Ngươi không có mắt hay sao, to gan nhỉ? Dám đụng vào bản tiểu thư ư?"
" Xin lỗi."
" bốp"
....
Hình ảnh một tiểu nha đầu mới chỉ lên 9 , cam chịu, tất bật, không hề chống trả đòn roi đã quá đỗi quen thuộc với mọi người trong thị huyện nhỏ này rồi. Có nhân chặc lưỡi thương hại, có nhân khinh bỉ miệt thị,.. Nhưng dường như a đầu ấy chẳng quan tâm đến gì cả mà luôn buốn buồn, trống rỗng,...
...
Cuộc sống khổ sở cứ thê trôi qua, cho đến năm nàng lên 11,...
Huyện nhỏ hôm nay chợt tấp nập nhộn nhịp hẳn lên, ...
Tiếng bàn tán xôn xao:
-Đoàn thương buôn từ các nước Liêu-Hạ chuẩn bị đến nơi rồi!!!
-Vậy ư?
-Chúng ta sẽ có một mùa no đủ đây,.. ha ha
-Ha ha
Nàng thờ ơ nhìn tất vả bằng đôi mắt trống rỗng, rồi bât chợt một nối buồn man mác khi nghe tên nước Hạ tràn lên khuôn mặt nàng - một tiểu a đầu mời 11 tuổi. Nàng không nhớ gì về quá khứ chỉ nhớ rằng nàng chắc chắn là người nước Hạ....
Dù mới chỉ lên 11 nhưng nhan sắc của nàng đã kiêu sa hơn ng mà điều đó lại khiến nàng thêm khổ sở trong Minh gia...
....
" Hàn Huân Y, mày làm cái gì mà giờ mới về,...??"
" Tiểu thư, mọi ng tập trung đông quá nên.."
" Thôi đi, chỉ giỏi biện minh."
" Tiểu thư.."
" Đánh nó 25 trượng cho ta.."
" N-G-Ừ-N-G T-A-Y"
Huân Y thở phào. Lão gia.
" ta đang định đem nó làm quà cho một thg buôn giàu có nc Liêu, các con đánh như thế nó thương tích thì sao?"
" dạ" - Miễn cưỡng.
Huân Y cay đắng... Món đồ,.. Món hàng trao đổi... Nữ nhân.... Rốt cuộc Hàn Huân Y này cũng chỉ chừng đó thôi...
....
Và kết cục vẫn là kết cục,... nàng đang ngồi trong phòng của thương buôn đó với khuôn mặt đẫm nc mắt...
Nàng biết tên thg buôn đó sẽ làm gì, nàng rất sợ,...
Nhưng ngoài dự đoán của nàng, hắn không phải là một nam nhân đã đứng tuổi mà còn rất trẻ và đẹp.
Hắn lao vào nàng như một con sư tử đói mồi. Hắn Xé chiếc áo váy của nàng để lộ đôi vai trắng muốt, nhưng bất chợt hắn giật mình sửng sốt, hắn lập tức ngưng lại nhìn nàng trân trân khiến nàng cũng ngạc nhiên k kém...

Quá khứ và thân phận thật sự của Hàn Huân Y ( phần II)

Tên thương buôn nhìn nàng trân trân một lúc lâu, xoáy sâu vào đôi mắt Huân Y, chợt trong mắt hắn ánh lên một tia vui sướng nhỏ nhỏ nhoi trong đôi mắt lạnh lùng:
- Cái này,….. làm sao ngươi có??
Hắn nhìn vào ấn triện tinh xảo trên vai nàng, giọng hắn vỡ oà trong những tiếng cuối cùng.
Nàng nhìn lại hắn một cách khó hiểu rồi ngập ngừng u uất trả lời:
- Ta… ta cũng không rõ lắm.. – Nàng nói thật nhỏ và khi nàng nói đến đây thì một nỗi thất vọng hiện lên trên khuôn mặt khá hoàn mĩ của hắn, nàng im lặng một lúc lâu rồi mới nói tiếp - … Nhưng hình như ta nhớ là do phụ thân ta khắc lên khi ta 5 tuổi, hoặc 6 à cũng có thể là 7,…
hắn kìm nén giọng mình để k quá xúc động mà lại hỏi:
-Ngươi là người nước nào? Phụ mẫu ngươi đâu?
Nàng cố gắng nuốt nước mắt vào trong, nàng hỏi hắn:
-Ngươi hỏi làm gì???
Đôi mắt trong sáng dịu dàng tràn lẫn, ẩn hiện trong đôi mắt sát khí của hắn, hắn nở nụ cười tiếu phi tiếu:
-Phụ mẫu ngươi đâu? Rốt cuộc ngươi có phải người nước này k??
-Ta ư?? Ta không có phụ mẫu,… ta bị thất lạc, … và ta thật sự mong… không phải họ bỏ ta….
-Dĩ Như…
-Ngươi nói gì?
-Ta là hoàng huynh của muội, Dĩ Tử. Ta là Dĩ Tử đây,…
-Quen nhưng ta k… ta hình như k biết ngươi…
-Làm sao muội nhớ được,… muội còn quá nhỏ, nhưng mà ấn triện này chắc chắn trong hoàng tộc, à k, trên đời chỉ có huynh muội chúng ta có…
-Tại sao?
-Vì chính hoàng đế nước Hạ tức là phụ hoàng đã dùng chính ấn triện hoàng đế của mình khắc lên vai chúng ta….
Bất chợt, Dĩ Tử rùng mình.
Huân Y ngạc nhiên, nàng là ai cơ??? Công chúa nc Hạ??
Huân Y nghi ngờ hỏi lại:
-Thật ư?
-Ta chắc chắn.
-….
-…
Hai ng họ dường như im lặng một lúc lâu. Rất lâu, rồi chính họ cũng k biết họ là ai?
Phần III ( QKVTPTSCHHY)

Hoàng cung nước Hạ..
Nàng chăm chú quan sát tỉ mỉ từng động tác mà Dĩ Tử đang luyện trước mặt, ai cũng thấy rõ nàng đang hết sức tập trung.. Trong mắt nàng in hình Dĩ Tử phong thái nhã nhặn, luyện nhẹ nhàng nhưng k kém phần mạnh mẽ, ..
-Muội nhớ rồi?
-Vâng! Để muội thử. – Nàng đặc biệt rất lịch sự, dịu dàng và tôn kính với vị ca ca này dù với bất kỳ ai còn lại nàng đều trả lời hết sức bất cần..
Nàng cầm kiếm lướt nhẹ nhàng, nhưng có phần mềm mại uyển chuyển hơn so với ca ca nàng. Đột nhiên nàng trượt chân, “ A”.. Nàng ( vờ) nhăn mặt..
-Đau quá… Muội đau quá.. – Huân Y nũng nịu với khuôn mặt không thể dễ thương hơn…
Ca ca ruột thịt của nàng mà còn phải đỏ mặt:
-Muội… Muội đứng được k? Ta dìu ha?
-Có lẽ vậy. Nhờ huynh nga~~.
Với dáng đi tập tễnh nàng tựa vào Dĩ Tử… Đột nhiên, nàng bật cười, nhảy lên,(ôi thật sự những bước nhảy của nàng sẽ khiến những vũ nữ bỏ nghề mất thôi..^_^)
Dĩ Tử ngơ ngác. Nàng ( lại) cười:
-Muội có đau gì đâu? Huynh bị lừa rồi, haha…
-hả?? Muội đứng lại ngay!!!
-Đuổi theo muội nè!!
… Năm tháng cứ thế thấm thoắt qua đi, 7 năm ròng rã cũng chầm chậm lướt nhẹ, nàng đã trở thành thiếu nữ 18 tuổi, không còn vẻ tinh nghịch dễ thương ngày nào mà nàng đã trở thành một người đa mưu có thể làm tất cả vì mục đích của mình và đó cũng chính là bản chất ẩn sâu nay trỗi dậy trong nàng…..
……..
Tất cả vốn chỉ là vở kịch nàng một tay tạo ra..
Cái gì gọi là duyên phận cơ?
Nàng từ nước Hạ trở lại Minh gia trả thù cãi cọ phá hỏng nề nếp gia tộc ấy rồi lên con tàu đã định sẵn, đến bên cạnh vị “ phu nhân “đó, nàng từ trứoc biết đó là Thái hậu, nhưng vờ như k biết tạo ra một màn kịch vô cùng tự nhiên, hoàn hảo tới khó tin…
Suy cho cùng cũng chỉ là trách Dĩ Tử quá thông minh, trách nàng quá mưu mô, trách TH quá ngốc nghếch mà bỗng nhiên trở thành kẻ diễn phụ cho nàng..
Nàng vốn là thế, tất cả mọi thứ chỉ nằm trong lòng bàn tay nàng, nàng có thể thao túng tất cả, thao túng cả suy nghĩ của chính mình,…
-----------Hết phần III----------------
--------Hết QKVTPTSCHHY----
Chap 11

Cấm quân lao vào nàng khiến hắn k kịp và cũng k muốn cứu nàng..
Nàng rút bảo kiếm trong chính ng hoàng thượng, vẽ ra từng điệu múa nhịp nhàng nhưng nhìn kĩ thì là thứ võ công tuyệt đỉnh, hoa mai hoà lẫn với hoa hồng xoay tròn bên nàng như vũ điệu mê hoặc người,..
Hắn thầm cười : “ Hàn Huân Y, ta vốn biết ngoài nhan săc, ngưoi còn có nhiều thứ cho ta chiêm ngưỡng mà..”
Cấm quân, từng người từng người lần lượt ngã xuống nhưng trên người họ k hao tổn, tổn thương là bao nhiêu chỉ như say thuốc, nàng dừng màn múa để rồi khẽ nói:
-Hoàng hậu, bà quá đơn giản,…
-Ngươi chống lại lệnh ta, lại còn có mưu đồ tạo phản, k chịu an phận làm chiêu nghi à k cứ cho là Băng An quý phi đi mà nhất mực đòi làm Hoàng hậu trong khi ta vẫn còn đây… Không phải tạo phản ư?
Nàng chán nản nhìn sang hắn, hắn khẽ khàng mở miệng thốt ra những âm thanh lãnh khốc:
-Đúng vậy, Hàn chiêu nghi, ta đã gia ân cho ngươi làm quý phi rồi, bay giờ còn ham muốn quyền lực cao hơn,… Tham vọng lớn, hay ngươi muốn làm Võ Tắc Thiên thứ 2?
Nàng hơi sững lại, nhưng rồi nụ cưòi quỷ dị lại nở trên môi nàng:
-Vậy.. xin hỏi.. nhị vị định GIẾT TA chăng?
Nàng nhấn mạnh bằng một âm sắc mỉa mai..
-….Đúng vậy. – Hoàng hậu đắc ý đáp. Phen này thì chiêu nghi hay mạng cũng k giữ đc nữa rồi.
Nàng đột nhiên trào nước mắt uỷ mỵ sợ hãi đáp:
-Hoàng hậu.. thực ép Người mà.. Hu hu..
Hoàng Hậu Bất Tiên Từ Nhũ sững sờ, nàng ta đang khóc.. à.. hoàng hậu lại mỉm cười : “ Chiêu này quá cũ rồi..”
Hắn k hề có ý định muốn can thiệp, hắn k thể đánh mất lý trí như trước đây mà phạm sai lầm, xử phạt điên cuồng nữa, bởi vì hắn và nàng hoàn toàn khác nhau…
Hoàng hậu đưa tay ôm lấy hắn mà thoả sức xả nỗi uất ức 10 năm nay k hề được sủng ái một lần nào,…
Hàn Huân Y là một nhân có lòng tự trọng cao ngất ngưởng nhưng cũng vì thế mà nàng thường mất tự chủ với hành động của bản thân…
Hoàng hậu ba ngôn xảo hành từng dòng văn án:
-Hàn chiêu nghi… thực sự k coi ai ra gì, vậy mà nàng ta còn dám khóc lóc vu oan cho thiếp,.. Người phải làm chủ cho thần thiếp,…
Hắn để mặc hoàng hậu hướng ánh mắt trống rống cề phía nàng.
Hoàng hậu đắc ý ngập trong cảm giác vui sướng, nàng ta được thế lần át, giơ bàn tay tiểu thư mỏng manh k chút chai sạn lên hòng tát Huân Y, nàng k ngần ngại rút dao găm, rạch một nhát vào bàn tay ấy,…
Hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng trong đầu cũng xuất hiện một suy nghĩ, tại sao, nàng chỉ là một nữ nhân tầm thường, biết loại võ công tuyệt thế Hoa Mai Mị Hồng đã là đáng ngạc nhiên nay lại có dao găm trong ng, thân phận của nàng chắc k nhỏ nhoi là tỳ hầu đâu…
Nhưng hắn lập tức ra lệnh:
-Bắt giam Băng An quý phi, vì tội dám đả thương Hoàng hậu, giấu dao găm mưu đồ ám sát thiên tử,….
Nàng ( lại) cười:
-Ngươi đặt tội hay lắm… Ta sẽ xem, ngươi còn giữ lý trí này được bao lâu?
Chap 12:
Chap mới típ nè.
Nàng thong thả ngồi trong ngục tối om, nhìn ngắm mấy bức tường đen kịt xấu xí, lỗ chỗ, nàng được ở trong một căn ngục khá yên tĩnh tuy vậy vẫn nghe trầm trầm vài tiếng la hét chói tai,… Nàng thầm trách vì lòng tự trọng mà nàng đột nhiên đánh mất cơ hội, nếu lúc đó để cho “ bà già ngu xuẩn” ( già mà còn lắm chuyện) đó tát một cái thì… nàng giành phần thắng rồi! Hừ! Nghĩ lại mà tức! Hắn là cái gì mà dám giam nàng????
Ngay cả mẫu thân hay xuất khẩu kì cục về cái gì đó có thể in hình mà k cần vẽ ( e hèm.. máy ảnh thưa chị), cái bay lên trời k cần khinh công ( Hắc hắc… chia bùn, đó là máy bay ạ!),…. Mẫu thân như thế (?) mà cũng hết chịu với mình thì tên nam nhân thối này làm được gì chứ??
( Bật mí nè: Hoàng hậu nước Hạ xuyên khg đấy! Bà nhan sắc tuyệt trần nhưng có điều cả cung cấm ai cũng có vài lần bị biến thành kẻ ngốc trước mặt bà.. Keke) .
Nàng tựa mạnh vào tường, chợt thấy mình ngã bổ chửng về phía đó, uy, nàng bao giờ có sức mạnh đập tường vậy??? Nàng quan sát một hồi lâu, mới ngộ ra đó k phải là do nàng mà đây chính là một đường hầm, đi đâu thì nàng vẫn chưa biết nhưng trước tiên phải thoát khỏi chỗ này đã,…
Lò dò trong hầm tối đúng là phải nói chữ “ rất,.. rất.. rất … kinh khủng..”
Mấy con chuột hôi hám được thể cứ nhảy lên, bám dính vào tóc nàng, híc, đến bao giờ mới hết đường hầm quái quỷ này đây?? Tự dưng nàng muốn quay lại quá!!!
Chợt một quầng sáng chói lọi khiến nàng lóa mắt hiện ra… Nàng lấy tay che mắt… Chói quá!
Nàng chạy à khg,… phi như bay ra chỗ đó, ở chỗ tăm tối này khiến nàng muốn ói…
Nàng giật mình thấy một thân nam tử quay lưng lại, tuy nhìn từ phía sau nhưng cũng ngầm cảm nhận được một luồng khí thanh tịnh, thư thái, thoải mái ở nhân này.
Vừa lúc đó, nam nhân ấy quay lại ngạc nhiên thấy nàng. Trước mắt nam nhân ấy là một nữ nhân có dáng vẻ kì lạ hết sức.
Mái tóc bối cao lơ thơ ùa ra vài sợi khuôn mặt mệt mỏi nhưng đôi mắt thì sáng long lanh 0.
Nhưng hình như nữ tử ấy đang rất khó chịu để đuổi những con chuột dơ dáy bám ngay trên tóc. Nàng ta còn dùng dao găm hòng giết chúng.
Lãnh Chân vội vàng ngăn lại:
-Cô nương, sao có thể sát sinh như thế?
Huân Y lòng sớm bực bội đã nay lại có nhân , ngta giết chuột cũng ngăn cản rồi còn cái gì sát sinh chứ? Huân Y bốp chát vẻ k hài lòng:
-Ngươi tu hành à? Sao mà nói linh tinh thế?
-Cô nương.. – Lãnh Chân chỉ thốt ra được 2 từ đó rồi miệng đông cứng k thể nói thêm.
Huân Y tiếp tục xả giận:
-Mũi ngươi phụt máu rồi kìa?
Nghe giọng nói châm chọc của nàng, Lãnh Chân vội vàng sờ lên mũi… K có mà… Nó khô rào cực à nha…
Huân Y thoáng mỉm cười:
-Ngươi tên gì?
-Lãnh Chân. ?
-Hàn Huân Y.
-Cô nương là ai mà đến nơi này?
-Ta á? Ta đi từ cái đường hầm chết toi đó ra đây!
-Đường hầm ư?
-Ân. Mà thôi, ta đag rất đói, ngươi có gì ăn k?
-A?... À… Có. Mời cô nương.
-Mời gì? Ngươi đi trước ta mới biết đường chứ?!
-Tại hạ đi trước đây,….
Lãnh Chân thầm thấy kì lạ nhưng vẫn từ từ đi vào căn nhà làm bằng tranh và gỗ nhưng thiết kế rất đẹp, tạo cảm giác thanh tịnh, hiền hòa dịu dàng.
Nàng ăn uống vô cùng thoải mái. ( thoải mái đấy!??)
-Sao?
-Cô nương hỏi gì?
-Ta biết ta đẹp nhưng ngươi nhìn chằm chằm khiến ta thực ( ăn) k nổi!
-Tại hạ xin lỗi.
-…..
-Nhưng tại hạ thấy ngạc nhiên…
-Chuyện gì?
Lãnh Chân nhăn mũi, nói nhỏ:
-Làm

Đến trang:
Tags :
Cảm nhận bài viết
- NGÀY HÔM QUA...ĐÃ TỪNG PHẦN 2 - MY DAISY
- Chỉ có thể là yêu Full
- NGÀY HÔM QUA...ĐÃ TỪNG
- Đại náo học đường S.I.N.E
- Siêu Quậy Trường KW
-Mẹ! Người cho con rất nhiều
-Sự thật những cô gái có bàn tay lạnh
-Mẹ! Người cho con rất nhiều
-Siêu Quậy Trường KW
-VỊ NGỌT CỦA CÀ PHÊ... KHÔNG ĐƯỜNG

Polaroid