Teya Salat

Đế vương Tàn bạo & Hoàng tỳ của Thiên gia


- Chuyên mục: Teen Story
- Lượt xem: 720
sao cô nương có thể thực thoải mái như thế, trong khi lúc nãy…. Còn bị lũ chuột bò lên, làm sao cô nương thực được trong khi từ đường hầm đi ra trông cô nương rất .... bẩn….
Nàng đột nhiên ngửi thấy, “ Á…”
-Ngươi k nhắc ta?
-Giờ nhắc rồi cô nương đi tắm đi..
Nàng “ Hừ” lạnh một tiếng nữa rồi mới chịu vào tắm. Trông bộ nàng khó chịu lắm.
Lãnh Chân hơi nheo mắt cười nhưng rồi hơi lo lắng : “ Nhị ca và Tứ đệ sắp về rồi, k biết họ có cho cô nương này ở lại k??” Rồi Lãnh Chân thở dài. Đột nhiên Lãnh Chân nhìn thấy….
Chap 13: ( Đế vương Tàn Bạo và hoàng tỳ của thiên gia)

Huân Y tắm lâu đến mức ngoài kia, Lãnh Chân sớm lo lắng, k biết nàng có làm sao k? Đúng lúc hắn định vào xem thì nàng bước ra trong bộ quần áo khá đơn giản của nam nhân. Nàng bây giờ không còn vẻ đẹp kiêu sa lạnh lùng mà là vẻ đẹp mềm yếu, tổn thương, như vừa bị nam nhân của nàng phản bội vậy…
Trông nàng đã có vẻ sạch sẽ hơn lúc nãy ( đương nhiên), và thoảng một mùi hương kì lạ, hình như đó là hương thơm của hoa mai quyện với hoa hồng, dịu dàng nhưng đồng thời lại vô cùng mặn mà đậm đà, dường như nàng là một con ng rất khó nắm bắt.
Huân Y ngồi xuống chiếc ghế tre bên cạnh Lãnh Chân, nhìn hắn trong bộ dạng đờ đẫn, nàng huơ ntay trước mặt hắn rồi hỏi:
-Ngươi bệnh à?
-Tại hạ… đâu có…
-Sao ngươi ngơ ngẩn thế?
-Tại hạ… tại hạ…
-TAM CA, Đệ VỚI NHỊ CA VỀ RỒI,…
Lãnh Chân giật mình sửng sốt. Không xong rồi.
Hai huynh đệ của Lãnh Chân vừa nhìn thấy nàng từ đằng sau với mái tóc dài, thì nhan đã tối sầm giận dữ, đen kịt như trời sắp mưa…
Lãnh Chân cố gượng cười:
-Lãnh Chỉ huynh, Lãnh Di đệ, hai ng về rồi à?
Hai nhân đó lập tức ngùn ngụt lửa giận đã giận càng giận hơn:
- Nữ nhân này là sao?
Lãnh Chân ấp úng:
-Cô nương ấy,…
Huân Y thầm rủa một câu rồi quay lại nở nụ cười tươi nhất mà nàng có thể rặn ra trong lúc cũng đang khó chịu thế này…:
-Chào 2 người,…
Lãnh Chỉ và Lãnh Chi giật mình ngây ngốc nhìn nàng, quả là một đại mỹ nhân, e rằng trên đời k còn ai sánh được với vẻ đẹp của nàng,
Nàng nói tiếp sau khi thấy được uy lực nụ cười và sắc đẹp của mình:
-Ta là Hàn Huân Y. Còn hai ng?
Hai huynh đệ ấy, bận ngắm nàng nên tai k còn nghe thấy gì… Mắt chẳng còn thấy chút gì ngoài nàng… Lãnh Chân vội vàng trả lời thay:
-Đây là Lãnh Chỉ - Lãnh Chân chỉ vào người có mái tóc màu đen, vóc dáng rất oai phong nhưng nhan sắc thì chỉ bậc trung thôi , rồi L. Chân lại chỉ vài một ng có mái tóc vàng hiếm gặp, đôi mắt rất sâu nhìn nàng nhưng là cái nhìn tò mò ưu ái – Còn đây là Lãnh Di.
Nàng vô thức lặp lại. Lãnh Di…
Thực ra lúc nhìn thấy Lãnh Di nàng suýt phụt máu mũi rồi, L. Di đẹp rất hoàn mĩ, nhưng nghe tên Lãnh Di nàng đột nhiên nhớ đến đại huynh Dĩ Tử của nàng nên máu mũi cũng k thèm chảy nữa..
Lãnh Di một lát sau đã lấy lại được lý trí, mới lạnh lùng hỏi nàng:
-Ngươi k đi ra khỏi đây đừng trách ta đuổi ngươi?
Nàng cũng dùng giọng lạnh lùng nhưng bội phần châm biếm ( biệt tài bắt chước):
-Ngươi nói thế k phải đuổi ta ư? Ta nói cho ngươi biết Ngươi đuổi thì cũng đuổi rồi, ta k đi.
Hè hè, việc gì chứ mặt dày thì nàng làm tốt lắm. Muốn đuổi nàng ư? Mời vào thì cũng phải đợi bản tiểu thư muốn mới ra.
Lãnh Di vốn vô cảm nhưng k biết lúc nãy trúng bùa gì của nàng mà… Hắn lập tức mất bình tính giơ cây kiếm sắc nhọn đặt lên cái cổ trắng nõn của nàng.
Huân Y vốn định cho hắn chết vì dược hoa mai nhưng thôi nề tình Lãnh Chân cứu nàng, nàng tha cho tên Lãnh Di này đó.
Lãnh Chân đột nhiên nhìn nàng bằng ánh mắt trống rỗng như Sở Thiết từng nhìn nàng, khiến tim nàng hơi…… khó chịu.
Huân Y nhìn thẳng lạnh lùng k thèm quan tâm đến cái kiếm cũng như cái người đang cầm kiếm. Nàng bước lại uống nước trà để mặc cho lưỡi kiếm sượt ngay một đường chỉ vào cổ nàng. Lãnh Di hét lên giận dữ:
-Sao ngươi dám…. Ta sẽ giết ngươi đó.
Huân Y cũng hét lên, thanh âm chói tai, nhưng trong trẻo, dễ lọt tai ng khác, thực kì lạ:
-Ngươi giết được thì giết đi! Thử giết đi! Ngươi đúng là bá đạo, ngươi k cho ta uống nc nữa à???
Lãnh Chỉ vội ngăn Lãnh Di sắp hộc máu vì tức lại. Trông L. Chỉ k còn vẻ ngu ngốc lúc nãy mà là một vẻ oai phong, hắn đang mang cả một cỗ sát khí bên ng nhìn nàng.
Lãnh Chỉ nói:
-Đợi sư phụ về phán quyết.
Lãnh Chân cương quyết khẳng định chắc nịch:
-Chắc chắn nữ nhân này sẽ được sư phụ cho phép.
Rồi hắn đứng dậy, bước ra hiên đứng. Đương nhiên, hắn sẽ k dễ dàng được để yên. Họ lôi kéo, dọa dẫm, thậm chí còn hành hung ( hehe, nói quá ấy mà ).
Cuối cùng hắn phải xuất ngôn một câu:
-Hàn Huân Y chính là công chúa bị mất tích nhiều năm của nc Hạ.
Hàn Huân Y, Lãnh Chỉ, Lãnh Di đều giật mình.
Huân Y giận dữ tìm lệnh bài của nàng nhưng k hề thấy. Nàng biết lúc nãy nàng đã sơ sẩy làm mất.
Nàng cười quỷ dị:
-Vì ngươi biết ta là là ai nên tất cả các ngươi sẽ đều k sống nổi.
Lãnh Chân, Lãnh Chỉ, Lãnh Di vội quỳ xuống thi lễ:
-Tham kiến công chúa. Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế!
Huân Y ngạc nhiên:
-Các ngươi là ai mà tham kiến ta?
-Công chúa cuối cùng cũng đến tệ xá của ta.
Huân y quay lại thấy một nữ nhân tóc xanh dương ( thế đấy) , đã ngoài lục tuần, nhưng chắc hẳn lúc còn trẻ phải xinh đẹp lắm. Mấy nhân kia gọi bà ta là : “ Nhữ Điệp sư phụ.”
Nhữ điệp Lý Hiên thi lễ với nàng sau nói:
-Công chúa làm nội gián, ta có biết.
-Bà là ai?
-Ta là sát thủ Huyết Chi.
-Huyết Chi sát thủ..
-Đúng vậy. Ta là sát thủ của hoàng hậu – mẫu thân công chúa.
-Vậy thì sao?
-Ta dẫn 3 đệ tử luyện tập, dạy dỗ chúng để chúng có thể tiếp bước ta. Nhưng thật sự đời oái oăm, hoàng hậu giờ k còn nữa…
Nàng bật dậy sửng sốt:
-Bà nói gì? Lão bà ngươi nói mẫu hậu ta qua đời rồi ư?
-Công chúa chưa biết…? Hoàng hậu bị sát thủ , theo như ta điều tra thì là hộ vệ thân tín của tên Hoàng đế ấy giết. Tên sát thủ ấy đinh ám sát phụ thân ngươi nhưng…
Nàng đạp bàn, mắt long sòng sọc giận dữ, nhưng đồng thời nước mắt giàn dụa chảy ra. Nàng òa khóc:
-Mãu hậu, con bất hiếu, con nhất định sẽ giết hắn.
Nhữ Điệp Lý Hiên hỏi:
-Công chúa làm nội gián trong thân phận nào thế?
Nàng chầm chậm nói :
-Băng An quý phi.
-Sao?
-Ta có thể gặp hắn bất kỳ lúc nào ta muốn. Nhưng hắn có võ luyện cao hơn ta….
-Lãnh Chân, con theo công chúa vào cung, hỗ trơ,..
Huân Y nói:
-K nên. Ta đang bị giam. Lãnh Chân ngươi hãy vào cung xin làm thị vệ cung Thục Chi Hoa. Ta sẽ đến ở cung đó.
-Lãnh Chân tuân chỉ.
Nàng một mình trở lại đường hầm dò dầm và lại yên vị trong căn ngục tăm tối.
Nàng k biết rằng trong lúc nàng đến Nhữ Điệp gia thì Mộ Dung Sở Thiết đã đến thăm nàng nhưng k hề thấy nàng đâu, hắn đã huy động toàn quân tìm hết mọi ngóc ngách trong cung, trong thành, một mặt hắn nói rằng, do sợ tù nhân bỏ trốn nhưng kì thực là lo lắng cho nàng…
Huân Y sẽ phải làm sao…. Phải làm sao để giữ nguyên vẹn cái đầu trc khi trả thù…
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Waphay.Xtgem.Com chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 14
Nàng vừa ngồi nghỉ được một lúc thì thấy hắn bước hằm hằm vào, sát khí bức ng tỏa ra, đôi mắt đỏ lên giận dữ, trông thật đáng sợ. Nàng thầm nhủ, chắc chắn hắn biết mình biến mất lúc đó, nguy hiểm. Hèn chi thấy mấy tên lính lủi hết, k gian bỗng yên tĩnh kì cục. Nàng cố tỏ ra rằng nàng k sợ, nhưng đôi môi nàng tái nhợt, “ A”, nàng hét nhỏ trong cổ họng, nàng quên thay bộ đồ lúc nãy vào rồi, k được, phải nói sao, à k, chắc hắn k quan tâm đến cả váy của mình đâu! Đúng vậy! Chắc là thế! Nhưng nàng đã nhầm.
Hắn vừa đến đã cười nhếch môi trông quyến rũ nhưng đáng sơ:
-Ngươi bản lĩnh thật! Trốn được khỏi ngục tối nữa?
-Ta k trốn. Chỉ là ngươi k thấy ta. - Nàng kiêu hãnh, cố giữ giọng k bị run.
-Vậy ư? Vậy bộ quần áo trên ng ngươi là ngươi đào từ đất lên?
-Ta tìm ở đâu… có liên quan gì đến ngươi?
-Ngươi dan díu với nam nhân khác?
-Sao cũng được. Tùy ngươi. Tin thì tin mà k tin ta cũng k ép.
-Thôi được. Cứ cho là thế. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi trốn rồi, sao k trốn luôn mà lại quay lại?
-… Ta nói rồi. Ta nhắc lại, lần cuối cùng, ngươi vểnh tai lên, nghe rõ đây : “ TA KHÔNG TRỐN ĐI ĐÂU CẢ. TA VẪN LUÔN Ở ĐÂY.”
-Vậy ư?
-….
-Ngươi nghe cho rõ. Ta sẽ k tha thứ cho ngươi lần nữa. Ngay bây giờ ta sẽ xử tội ngươi!
-…..
-Đưa tội nhân Hàn Huân Y ra xét xử.
Hắn lạnh lùng nói, rồi bước ra ngoài k một chút lưu tâm, rằng nàng đang bị kéo lê.
Thái Hậu, Hoàng hậu , vương gia và các vị phi tần khác đều được mời đến. Hắn uy phong mặc bộ quần áo màu trắng lam, khuôn mặt k còn biểu lộ một chút cảm xúc nào.
Còn nàng ngồi bên dười, tóc tai rũ rượi, nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp đến kì lạ. Đôi mắt cũng băng lãnh nhìn xoáy vào hắn.
Thái hậu buồn bã lắc đầu. Những tưởng nữ nhân này là một ng thông minh, ai ngờ .. lại k biết điều thế này…
Hoàng hậu và các vị phi tần khác vô cùng vui sướng, không thèm che giấu cả nụ cười ác ý.
Huyền Minh vương gia, nhìn nàng tràn ngập tình cảm.
Hắn hỏi nàng:
-Ngươi có nhận tội, có ý định ám sát ta và hoàng hậu, cùng với đó phản bội ta… dan díu với nam nhân khác mưu vượt ngục?
Nàng cười, bật cười, nụ cười trong trẻo:
-Ngươi nghe cho rõ. Ta làm. Ta thì sao? Ngươi muốn nói tội gì thì nói luôn đi! Ngu ngốc. Không soi xét mọi sự.
Nàng mắng hắn là vì nàng nhận ra nàng yêu hắn. Nàng … thật sự không thể sống thiếu hắn. thế nhưng hắn là kẻ giết mẫu thân nàng, vạn kiếp dù chết đi nàng cũng k thể tha thứ cho hắn..!!
Hắn đau lòng, nhưng giọng nói không mềm đi một chút nào:
-Nam nhân đó là ai?
Nàng chợt nghĩ nếu nói thêm thì dù TH cũng k ngăn được cơn thịnh nộ của hắn. Nàng dịu giọng:
-Vì quần áo của ta bị rách, Huyền Minh vương gia thấy tội nghiệp nên đem cho ta mượn một bộ.
Thái Hậu nhẹ nhõm, may thật.
Hắn nghi ngờ:
-Thật ư? Vậy sao khi đó ngươi biến mất?
Huân Y tìm ngay được một lý do:
-Vì ta phải thay quần áo. Chả nhẽ phải đứng ở chỗ sáng cho người khác nhìn?
Hắn thầm nghĩ : “ Cũng đúng”
Mộ Dung Sở Thiết quay sang hỏi Huyền Minh:
-Mọi thứ có đúng như Hàn Huân Y nói k?
Huyền Minh im lặng một lúc lâu rồi mới mở miệng:
-Đúng thế.
-Gọi tên cai ngục đến đây. Ta phải kiểm tra sự thật, xem có đúng thế k?!
Chỉ một lát sau, tên cai ngục và những tên lính đã được gọi đến. Nhưng vì yêu quý một nhân có tấm lòng nhân hậu, không khinh nhờn kẻ dười, thuộc hạ mà tất cả chúng đều trả lời:
-Dạ. Sự Thật đúng là vậy.
Sở Thiết đã hạ bớt một phần nào liền hỏi nàng:
-Sao nàng k nói?
-Nhưng tội đả thương Hoàng hậu, mưu đồ ám sát ta thì k bỏ qua được.
Nàng thầm mỉm cười. Hắn quả là chưa từng vì nữ nhân mà mù quáng lần nào. Thực k may đó lại là mẫu nam nhân mà nàng thích.T_T.
Nàng mỉm cười ( lại thế rồi)
Hắn nhìn nàng rồi hỏi hoàng hậu:
-Tội này xử sao?
-Cắt tóc. Nhập Phật môn.
-Vậy à?
Huân Y lo lắng. K xong rồi.
Hắn mỉm cười:
-ta muốn xem vết thương của ái hậu.
Hoàng hậu sug sướng giờ tay ra.
Đúng là có một vết cắt, nhưng k sâu lắm. Hắn nhanh như cắt, rút dao rạch vào miệng vết thương còn chưa liền kia. Hoàng hậu kêu lên đau đớn. Hắn dùng khuôn mặt khuôn mặt đẹp như hoa ấy hỏi:
-Ta làm như thế, liệu có nên, bắt ta nhập Phật môn luôn k?
Hoàng hậu sợ hãi:
-Thần thiếp biết tội.
Xem ra Hàn Huân Y thoát kiếp nạn này rồi. MD Sở Thiết đã cố ý bảo vệ ai thì ng đó sẽ nguyên vẹn, k thể tử được.
Hắn nói:
-Nàng đâu có tội. Chỉ là luật hậu cung nay phải đổi thôi. Vì đã là thê tử của ta thì ít nhất khi giết ng cũng k được chớp mắt, đau đớn k biết kêu, chứ vết thương này mà hoàng hậu cũng k chịu được ư?
Hắn nói thế khiến hoàng hậu xanh mặt thế chẳng phải có ý muốn đổi hậu sao?
Hắn ra lệnh:
-Cởi trói cho Băng An quý phi. Đưa nàng về cung Hàm Liên. Gọi thái y đến.
Nàng đột nhiên nói:
-Không, ta muốn chuyển sang cung Thục Chi Hoa sống
-Sao?
-Ta muốn sag cug Thục Chi Hoa sống.
-Chuyện này…
-Không được ư? Vậy thì thôi.
Nàng giở giọng giận dỗi bỏ đi, hắn lập tức gọi giật lại và bảo:
-Khoan. Nàng cứ ở cung Hàm Liên 1 ngày nữa thôi. Ngày mai, ta bảo người dọn cung Thục Chi Hoa đã.
Nàng đáp:
-cảm ơn.
Rồi vội vàng mỉm cười bỏ đi mất hút. Sở dĩ nàng xin cung Thục Chi Hoa là có 3 lý do. Thứ Nhất, nàng đã hẹn với Lãnh Chân ở đó. Thứ hai, Thục Chi Hoa rất rộng, phong cảnh đẹp, cuộc sống sẽ vô cùng thoải mái. Thứ ba, Thục Chi Hoa vốn còn có tên khác là : “ Đệ nhất quý phi cung”, nàng ở cung này cũng như tăng được vị thế trước mặt những kẻ khác, sẽ k còn xảy ra những chuyện gây rối lộn xộn khiến nàng đau đầu nữa.
-----Hết chap 14------
Chap 15.1

Nàng mỉm cười và cũng chợt thấy hơi mệt mỏi, à k, rã rời chân tay mới đúng. Nàng trở về cung Hàm Liên gọi Lan nhi vào. Thực một bữa no nê, thay quần áo và ngủ một giấc.
Nàng thoải mái ngủ mà không hề biết bên cạnh mình đã xuất hiện một ng khác ngoài Lan nhi.
Lan nhi kinh ngạc nho nhỏ nói:
-Vương gia?
-Suỵt. Nói nhỏ. Nàng ấy ngủ rồi?
-Dạ. Băng An quý phi đã ngủ lâu rồi. Nô tỳ có cần…?
-Không, không.. ..cần.
Huyền Minh đứng ngắm nhìn nàng một lúc lâu sau nở nụ cười kì lạ rồi bỏ đi khiến Lan nhi một hồi mê mẩn.
Nàng kì thực đã rất mệt mỏi, những xây xát trên cơ thể mẩn đỏ khiến nàng vô cùng khó chịu.
Ôi, nàng đang ở đâu thế này…. Một khu rừng bách hợp hoa. Đẹp như một khung cảnh thần tiên, nàng đứng giữa chúng mà thấy tâm trạng tốt lên. Bỗng đằng xa nàng thấy Mộ Dung Sở Thiết hằm hằm sát khí, nàng hơi giật mình, hắn thật đáng sợ!
Nàng thấy trên tay hắn là một cây cung lớn, mũi tên bắn thẳng vào ng nàng, a, máu , máu,…
“ A…A”
Nàng bật dậy sợ hãi. Là mơ. Không, điều đõ sẽ thành hiện thực nếu như hắn biết nàng là ai. Nàng phải giết hắn. Nàng quả quyết.
Gương mặt thất thần, đầm đìa mồ hôi. Lan nhi hãi hùng:
-Quý phi, người sao vậy? Người không khoẻ ạ?
-Không sao. Ngươi thu xếp đi, ta muốn đến tẩm cung của MD Sở Thiết.
-Dạ. Nô tỳ chuẩn bị ngay đây. Người muốn mặc váy áo màu gì ạ?
-Hưm… Hưm… Xem nào. Trắng – Đen.
Đúng rồi. Chỉ có màu đó mới dễ hành động nhất. Bây giờ cũng đã xế chiều. Hành động vào ban đêm là tuyệt.
Nàng quỷ dị, mê hoặc nở nụ cười trên khuôn mặt tuyệt sắc, vạn ng mê.
Rảo bước gần như chạy đến tẩm cung của hắn, nàng hình như chẳng có chút quyết tâm nào để giết hắn mà chỉ còn sự hồi hộp, lo lắng, sung sướng.
Hắn vừa gọi Từ Đế Tử đến hầu hạ thì nàng bỗng xuất hiện khiến hắn lúng túng đánh rơi chén trà.
Huân Y bỗng thấy bực bội khi thấy dáng vẻ thân mật của Từ Đế Tử. À, ta cũng sẽ loại ngươi, Từ Đế Tử.
Nàng nhủ thầm rồi uyển chuyển bước đến gần họ.
-Ngươi vui nhỉ?
-Sao?
-Đồ ăn ê chề, một “ kĩ nữ” cầm-kì-thi-họa đều biết, hầu hạ bên cạnh,…- Nàng giọng khinh khỉnh, giễu cợt nói.
-Câm miệng. – Từ Đế

Đến trang:
Tags :
Cảm nhận bài viết
- NGÀY HÔM QUA...ĐÃ TỪNG PHẦN 2 - MY DAISY
- Chỉ có thể là yêu Full
- NGÀY HÔM QUA...ĐÃ TỪNG
- Đại náo học đường S.I.N.E
- Siêu Quậy Trường KW
-Không yêu thỳ thế nào
-Mẹ! Người cho con rất nhiều
-Hắn
-Sự thật những cô gái có bàn tay lạnh
-VỊ NGỌT CỦA CÀ PHÊ... KHÔNG ĐƯỜNG