Khi hắn xử sự như vậy, nàng đã ngầm nhìn thấy thái độ căm ghét, bực bội, thù hận từ Từ Đế Tử và Từ đế Lan…
Nàng phải chờ xem kịch hay mới đc.
Quả nhiên, từ sau khi Từ Đế Lan mang Long thai, hắn quan tâm và thường xuyên đến cung của nàng ta hơn hẳn.
Nàng mỉm cười k hề tỏ ra một chút gì là tức giận nhưng trong lòng dường như quặn thắt, nàng khó hiểu bởi cả chính mình.
Thấm thoắt thời gian trôi đi, 2 tuần nữa như chỉ chạy vụt qua mắt…
Từ Đế Lan nhìn cái thai đã đầy một tháng trong lòng khấp khởi mừng thầm. Hàn Huân Y phen này ngươi sẽ tử với ta.
Sáng hôm ấy,…
Hoàng thượng cùng các phi tử đi dạo trong rừng trúc, hôm nay là ngày nghỉ duy nhất của hắn trong 1năm.
Từ Đế Lan như thường lệ đi cạnh hắn. Bỗng nhiên nàng ta hỏi nhẹ nhàng:
-Thưa hoàng thượng,….
-Hử? Sao?
-Thần thiếp lo cho Long thai, những kẻ tâm địa ác độc trong cung này đâu thiếu, nay lại còn có nội gián, thiếp thực lo sợ.
-Nàng có ý gì ư? - Hắn hiểu ngay tắp lự.
-Dạ.
-Nói đi.
-Băng An quý phi thanh nhã, cao quý, phong thái tốt, tuy xuất thaan yếu kém nhưng rất tốt bụng, chân thành, nay nhờ quý phi giúp đỡ trông coi việc ăn uống , sinh hoạt thg ngày của thần thiếp thì chắc chắn tới khi sinh, thần thiếp sẽ đc mạnh khoẻ, an toàn.
Tất cả phi tần, hắn đều sửng sốt trc những lời này của Từ Đế Lan
Trong hậu cung này ai mà k biết Loan Mĩ quý phi và Băng An quý phi vốn là kẻ thù.
Huân Y vội bàng từ chối:
-Không. Ta k đảm nổi trọng trách đó! - Rồi nàng nói với hắn- Ngươi đừng bắt ta làm đấy nhé!
-Nàng làm đi. Huân Y!
-K.
-nàng dám kháng chỉ?
-Ta thích đó! Ngươi làm gì ta nào??
-Ta….
-Sao?
-Nàng làm giúp ta đi. - Hắn đột nhiên nhẹ nhàng van lơn nàng, giọng nói du dương quyến rũ.
-Ta…
-Đi. Nàng làm nhé?
-Ân. - Cuối cùng Huân Y cũng chịu thua.
Từ Đế Lan cười :
-Cảm ơn Băng An quý phi.
Nàng ta rít trong kẽ răng như vừa bị bắt ép phải nói cái gì đó khác ý mk vậy!
-Khó nghe quá! – Huân Y trả lời.
Từ Đế Lan không nói gì, vẻ mặt hơi thản nhiên.
Nàng thầm nghĩ: Phải chăng ta nhận lời là một điều ngu ngốc.
Hắn có một suy nghĩ của riêng mk, hắn mỉm cười.
Từ đó trở đi, công việc ăn uống, sinh hoạt thg ngày của Loan Mĩ quý phi nàng đều nắm rõ. Nàng thậm chí còn ở bên nàng ta suốt cả ngày hòng ngăn k cho nàng ta cố ý xằng bậy.
Ngày thứ 5 của tuần thứ 9 của thai kỳ…
-Hoàng thượng giá đào…
-Cung nghinh thánh thg. - Từ Đế Lan nhỏ nhẹ nói.
Huân Y đứng nhìn hắn rồi nói:
-Ta chán lắm rồi!
-Sao?
-Ngươi xem xem.. Ta y như một bà nhũ mẫu ý! Phát điên lên rồi!
-Nàng cố chịu đi. Còn lâu lắm mới sinh mà. - Hắn cố dịu dàng nói.
-Hừ! Ta …. – Huân Y còn định ca thán thêm thì ….
-A… Á… đau quá!! Thiếp chết mất ! Cứu thiếp với! - Từ Đế Lan hét lên đau đớn. Bát thuốc đổ ra sàn.
Nàng ta ôm bụng, máu.. rỉ ra….
Huân Y đứng nhìn khẽ hoảng hốt:
-Ta… Đã đến ngày sinh đâu… Tại sao… …
-Có thuốc hư thai….- Một cung nữ hét lên căm phẫn.
Ánh mắt ấy, cho dù có được sống thêm một ngàn năm nữa Huân Y cũng k thể quên được ánh mắt giận dữ đáng sợ của hắn ngày hôm đó:
-Ngươi… Ngươi dám làm như thế ư? Ngươi… thật tầm thg!
Nàng run sợ, vâng lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy sợ hãi tột đỉnh cùng cực như thế, nàng lắp bắp:
-Ta… T..a … k có.. làm… ta k… có!
-….
-Ta thật sự k có làm! – Nàng cao giọng nói – Các ngươi thật đáng ghét! Các ngươi hại ta…
Từ Đế lan đau đớn:
-Xin ho..àng thg lấ..y l..ại cô..ng b…ằng… cho th.. ần thiếp
Hắn quay măt nói:
-Giam vào ngục chờ xét xử sau!!
Nàng mặc cho bọn lính lôi đi. Dù sao nàng cũng vào đó một lần rồi. Nàng chợt nhìn thấy một thân thủ quen thuộc… Xem ra… nàng k phải ngồi trong ngục quá lâu rồi…
Chap 21
Nàng ở trong ngục nhưng cuộc sống không phải khó chịu gì. Ăn uồng thì đủ cao lương mỹ vị Lan nhi mang tất vào, thi thoảng còn nghe nhạc công múa hát nhưng thú thực nàng k thích ngồi một chỗ thế này đâu. Huhu! Ai đó cho nàng ra ngoài đi!!
-Lan nhi, Từ Đế Lan sao rồi?
-Loan Mĩ quý phi đã hồi sức… Nhưng nghe cung nữ nói, Loan Mỹ quý phi chỉ biết khóc lóc thôi, k thiết ăn uống gì…
-Giả tạo…
-Sao ạ?
-Ta nói giả tạo.
-Sao lại thế?
-Muội nghĩ ta hại nàng ta sao?
-Tất nhiên là k ạ!
-Hắn thì chắc k fải. Hắn k hề tiếp cận bát thuốc. Kẻ duy nhất có thể hạ độc là TỪ ĐẾ LAN. Hoặc chăng cũng chỉ là muội muội nàng ta mà thôi… Âm mưu này cũng hay đấy! Nhưng tiếc thật! Long thai khó khăn lắm nàng ta mới có… Coi như đem tất cả mạng sống cược vào cuộc chơi này rồi…
-…..
-Hắn sao k xử ta nhỉ?
-Muội cũng k rõ ạ!
-Hừ! Hắn thật không biết suy xét! Đã thế à, ta hưu hắn luôn…
-Ấy chết… Người đừng nói nữa…Hoàng thượng mà nghe thấy thì….
-À… thôi… - Nàng nói với Lan nhi một cách vội vàng- Muội về đi, cứ để Gà hầm ở đó…
-Dạ. Muội về.
Lan nhi khó hiểu rời đi.
Một lát sau…
Lính canh nghe tiếng nc kì lạ từ phòng giam đặc biệt, chúng quay vào nhưng chỉ thấy nàng lẩm bẩm một mk, chúng lắc đầu, rõ ràng là… Thôi kệ… Đứng đây mãi làm gì có ai vào đâu…
……
-Ngươi không cứu ta thì đừng đến đây nữa…
-Công chúa….
-Đừng gọi thế…!!
-Chủ nhân thật kì lạ! Lãnh Chân cứu Người thì Người sẽ lộ thân phận ???!
-Hừ! Sao số ta nó khổ, ngày ngày đi ra đi vào nhà giam, tức chết mà… - Nàng than vãn.
-Chủ nhân, hắn đến rồi. – Lãnh Chân lắng tai nghe rồi nói.
-Ân. Ngươi đi mau đi!
-Tuân mệnh.
….
-Ngươi đã sám hối chưa?
-Ta chẳng làm gì sai để phải sám hối cả!
-Ngươi…
-Ta làm sao? Ngươi mù quáng, ngươi ngu ngốc… sao trách ta…
-Nếu ngươi k sám hối nổi ở trong ngục này, ta sẽ bắt ngươi làm nô lệ phục dịch, làm việc ở công trg đấy! - Hắn doạ dẫm.
Mà hắn càng doạ, nàng càng bướng bỉnh:
-Ân. Thà ra ngoài còn hơn ngồi trong cái ngục này, k đc đi lại!
-Ngươi thật sự muồn thế ư? - Mặt hắn đã bắt đầu đen kịt giận dữ..
-Ân. Ta thích thế!
Nàng ngoan cố đáp lại, khiến hắn giận dữ, khoé mắt đỏ lòm, ném cho nàng cái nhìn băng lãnh. Nàng rùng mình. Hắn nói:
-Được. Ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
-Hừ! – Nàng liếc xéo hắn.
Lãnh Chân từ trên nhìn xuống : “ Chủ nhân lại ngoan cường bướng bỉnh quá rồi!”
Hắn ra lệnh:
-Lính đâu! Đem phạm nhân ra công trg trùng tu điện Minh Hiến làm việc.
Bọn lính ngơ ngác. Hoàng thg vừa ra lệnh gì vậy nhỉ? Băt quý phi ra công trg làm việc ư? Chúng ngẩn ra, nét mặt e dè.
Hắn càng giận dữ:
-Nhanh lên.
-Tu.. ân.. mệnh.
Bọn chúng mở khoá kéo nàng đi. Nàng giật ra:
-Bỏ ra. Ta tự đi đc. – Nàng còn mỉm cười - Thoải mái quá! Bó gối trong chỗ chật hẹp ấy khiến ta gần nghẹt thở rồi đây!
Nàng thong thả cùng bọn lính ra ngoài, phớt lờ hắn.
Đôi mắt hắn dại hẳn nhưng dịu lại:
-Ngươi thực sự muốn ra ngoài công trg thay vì mở miệng nói lời xin lỗi, nói ngươi đã sai ư?
-Ta không sai! Ta không làm việc gì sai cả, vậy tại sao ta phải xin lỗi?
Hắn ngạc nhiên, cứng miệng nhìn nàng bỏ đi.
……
Cung Minh Hiến cách cung điện hoàng thành không xa là mấy. Nàng nhìn mà sững sờ. Tất cả dân chúng làm việc một cách cật lực khổ sai, nhưng đòn roi vẫn quất liên tục k ngừng nghỉ vào đôi vai cam chịu mệt mỏi của họ.
Tên quản nô hỏi nàng cung kính:
-Nương nương đến đây làm gì?
Nàng cười khẩy:
-Không cấn cung kính thế đâu! Ta cũng là tội nhân bị đày đến làm nô lệ phục vụ làm việc ở công trg.
Ngay khi nàng nói câu ấy, tất cả mọi ng nhìn nàng với ánh mắt hiếu kỳ nhưng vô cùng kỳ lạ, phảng phất một một cái gì đó bi thg, thất vọng.
Tên quản nô nhìn nàng:
-Ngươi không thể mặc q. áo sang trọng thế này mà làm việc đc!
-Ân. Nhưng hôm nay cứ thế đã. Ngày mai ta sẽ…
-Im đi! Đưa cho nó bộ quần áo thg dân! Hừ ! Tưởng là gì… hoá ra cũng chỉ là phi tần thất sủng! Nhưng nể ngươi còn có nhan sắc tuyệt trần ta sẽ “ưu ái” cho!!! Ha ha!
Tiếng cười man rợ của hắn k khiến nàng sợ hãi, nàng vẫn đứng chờ lấy bộ q. áo đơn giản rồi vào chỗ khuất thay đi. Khoác trên mk bộ quần áo khg sang trọng, đẹp đẽ nhưng dung nhan của nàng vẫn tuyệt mỹ, hoàn hảo đến hấp dẫn.
Nàng cúi xuống bắt tay làm việc một cách chăm chỉ, không hề tỏ ra lóng ngóng khó khăn, mà dường như chỉ hơi nặng nề một chút.
Tối hôm ấy…
Ngồi chung lều với những ng dân thg bẩn thỉu, chất phác , trong lòng nàng bỗng cảm thấy ấm áp kì lạ. Nhìn bàn tay xước nhiều chỗ, nàng khẽ rên rỉ trong lòng. Rồi nàng mới hỏi một nữ nhân còn khá trẻ:
-Tại sao… lúc ta vừa đến… mọi ng lại nhìn ta thất vọng như thế?
Nữ nhân đó giật mk ngỡ ngàng:
-Vì mọi ng đều tưởng nương nương đến cứu ..… Thật … là… khg phải..
Nàg thân thiện:
-Ngươi tên gì?
-Nhu Linh.
-Ta gọi là tỷ tỷ nhé! Ngươi có lẽ hơn tuổi ta.
-Không đc đâu!
-Không gì mà k chứ? Nhu tỷ đừng khách sáo thế!
-Ân - Nhu Linh mỉm cười vẻ cảm kích.
-Hì hì…
Không khí vui vẻ trong lều khiến một thân ảnh trên cây kinh ngạc, k thốt nên lời…..
Chap 22
Sáng hôm sau, nàng lên công trg làm với mọi ng. Bọn quản nô bóc lột sức ng khác quá đi, nàng làm quần quật từ sáng đến chiều, nhưng do chưa quen nên thân thể mỏi rã rời. Đến tối mịt tưởng đc nghỉ để ăn k ngờ chúng lại lôi ra làm tiếp khi chưa nghỉ đc đầy khắc. Một lần nữa, nàng lại vào lều trong tình trạng “ Sống dở chết dở”.
Lát sau, chúng mang một nồi to cháo đưa vào:
-Tự chia lấy!!!
Nàng ngó vào nồi cháo mà mềm nhũn ng. Cháo như thế thì dù chết đói nàng cung không muốn ăn! Cháo vừa loãng, chúng còn cho rau thối, mùi khó ngửi, thi thoảng khi Nhu Linh khuấy cháo chia cho mọi ng hình như còn có côn trùng lẫn vào đó. Hết sâu, gián rồi đến thằn lằn, ruồi. Huhu, nàng phải sao đây? Không ăn thì chết đói mà ăn thì sao nuốt nổi cái món kinh khủng này???
Nhu Linh nhìn nàng nhỏ nhẹ bảo:
-Không ăn nổi đúng không?
-Ân. – Nàg gật đầu.
-Muội biết k? Ta cũng mới đến thôi. Chừng 1 tháng rồi thì phải!
-Vậy sao?
-Ân.
Nhu Linh cùng nàng bước ra khỏi lều, nhìn bầu trời như một tấm vải nhung thều đầy trăng sao.
Nàng hỏi:
-Tại sao tỷ lại phải đến đây?
-Muội từng là phi tần trong cung, chắc cũng biết Từ Đế Lan quý phi chứ?
Nàng tư lự một lúc sau mới đáp vẻ lạnh nhạt khinh bỉ:
-Có. Muội biết.
-Ta là cung nữ của quý phi ấy!
-Sao? Vậy sao tỷ lại ở đây?
-Ta…. Ta…. – Nhu Linh nghèn nghẹn một lúc lâu sau mới nói tiếp – Từ quý phi rất ghét Băng An quý phi…
-…..
-Từ quý phi sai ta mua thuốc hư thai hòng *** hại Băng An quý phi, khi mà…. Từ quý phi đang mang Long thai….
-…..
-Ta đã thực hiện. Trốn ra cung để mua giúp vị quý phi ấy… Sau khi hoàn thành, bà ấy ý định hạ sát ta… nên ta bất đắc dĩ trốn đến đây…
Nàng mỉm cười, một nụ cười đẹp mê hồn. Đôi mắt sáng như sao. Chiếc mũi thanh tú hếch lên. Khuôn mặt nàng bừng sáng. Thật là hay quá!
Nàng nói với Nhu Linh:
-Tỷ biết ta là ai trong các phi tần k?
-Không – Nhu Linh lắc đầu.
-Muội chính là Hàn Huân Y. Chính là Băng An quý phi.
-S..ao?
-Băng An quý phi!
Nhu Linh vội vàng quý sụp xuống:
-Quý phi tha tội! Quý phi tha tội! Nô tỳ đáng chết!
-Ai dà, tỷ không cần thế đâu!
-Quý phi! – Dù trong đêm đen, nàng vẫn thấy rõ khuôn mặt Nhu Linh tái xanh, mặt cắt k còn một giọt máu.
- Nhu tỷ, đứng lên…. Ta nói này, ta nói ra thân phận này vì muốn tỷ giúp ta làm chứng…. ta trong sạch.
-Thưa nương nương, nô tỳ k thể làm thế!
-Ta bảo k cần khách sáo. Cứ gọi ta như cũ mà. – Nàg trừng mắt vẻ k hài lòng.
-Dạ. T.. ỷ… k làm thế đc. Dù sao Từ quý phi cũng là chủ nhân của…t.. ỷ! Vả lại, nếu tỷ đứng trc mặt hoàng thg mà phàm ngôn thì e rằng… ng tử là tỷ.
-Ha ha! Ta k để tỷ tử đâu! Ta đã nói là làm.
Nàng bỗng nghiêm mặt, xô Nhu Linh sang một bên, khiến Nhu Linh sợ hãi:
-S..ao.. vậy ạ…?
-A… Đau quá!
Nàng xem đôi chân bị trúng ám khí. Ui da! Miệng vết thg thâm tím lại dần rồi.
Một thân ảnh hiện ra:
-Chủ nhân, Người k sao chứ?
-Ai vừa phóng ám khí thế?
-Hắn đeo mạng, tiếc là đang đêm, Lãnh Chân khó lòng đuổi kịp hắn.
-Ân.
Lãnh Chân cúi ng, dùng dao găm gẩy lấy ám khí ra, rồi kề miệng mk vào vết thg hút độc, một lát sau, vết thg hồng hồng. Lãnh Chân thở phào nhẹ nhõm:
-Xong rồi!
-Ân. Cảm ơn. Sau gặp.
-Tuân mệnh.
Lãnh Chân nhanh như cắt hoà vào màn đêm yên tĩnh.
Nhu Linh nhìn vết thg, trào nc mắt:
-Tỷ xin lỗi! Nhất định tỷ sẽ làm chứng giúp muội.
-Thật ư?
-Thật!
Nàng ôm chầm lấy Nhu Linh:
-Cảm ơn tỷ quá!
Nhu Linh hồn hậu nở nụ cười:
-Ân.
Màn đếm yên tinh bị xé toác bởi tiếng réo của bọn quản nô. Nàng và Nhu Linh vội vã về làm việc. Trên môi nàng luôn có một nụ cười hiện hữu. Mọi mệt mỏi, khó chịu và đối khát dường như tan biến….
Chap 23
Tuy rõ đc sự thật nhưng nàng chưa có ý định về cung vội.
Nhiều ngày trôi qua sống giữa những ng dân thg, tâm trạng của nàng trở nên thoải mái vui vẻ, dung nhan ngày một trở nên bình dị, thanh thoát khác hẳn với nhan sắc ngày ở cung cấm, lộng lẫy chói mắt. Dung mạo của nàng bây giờ giống như mặt trăng hiền dịu, khiến ngta muốn ngắm mãi k thôi.
Một ngày nọ….
Nàng đang làm việc, khuân bê một tảng đá phụ cho Nhu tỷ thì nàng thấy bóng dáng quen thuộc, nàng khe khẽ nói:
-Lan … Lan… nhi!!!
-Tỷ tỷ!!!
-Muội đến thăm ta à? Hắn cho phép hay muội trốn đi?
-Hoàng thg cho fép!
-Ân.
Lan nhi rưng rưng nc mắt:
-Tay tỷ …. Tay tỷ bị sao thế?
-À, tai nạn nhỏ mà!
-Hoàng thg và các vị nương nương đi du ngoạn nên muội cầu xin hoàng thg cho phép muội thăm tỷ…
-Họ đi du ngoạn xem Điện Minh Hiến à?
-Không ạ! Dòng sông có ngũ hoa nở ạ!
-À… Ta hiểu.
-Lúc nãy tỷ tỷ, có ng tên Lãnh Chân nhờ muội chuyển tỷ 1 từ:" Hạ"
Nàng trầm ngâm. Thôi đc. Nàng sẽ chứng minh cho hắn thấy! nàng mỉm cười.
-Hắn đang ở đâu? gần k?
-Dạ. Gần ạ.
-Ta nói thế này nhé! Muội đến nói với tên quản nô là hoàng thg gọi ta, vậy đc k?
Hờ, nàng thở dài, chỉ còn cách đó mới ra đc khỏi nơi này thôi. Đành nhờ Lan nhi vậy.
-Dạ.
Một lát sau, Lan nhi trở về, nàng vội gọi Nhu Linh cùng đi tới chỗ hắn.
….
-Hoàng thg, một nữ nhân nói rằng tên Hàn Huân Y xin gặp.
-Hở? - Hắn cười rất đẹp – Ân.
….
-Ngươi nghe đây?
-Sao? Nàng muốn nói gì?
-Ta vô tội.
Hắn nhăn mặt:
-Nàng vẫn bướng bỉnh như thế?
-Ta có chứng cứ mà!
-Chứng cứ gì nào?
-Từ Đế Lan, ngươi vì muốn *** hại ta mà cố ý sắp đặt cung nữ mua thuốc hư thai ngoài cung… Cốt ý, chỉ vậy. Đúng k?
Từ Đế Lan hơi lúng túng nhưng vẫn lạnh nhạt đáp:
-Vô lễ. Ta như thế bao giờ?
Nàng tư lự vờ suy tư:
-Nhu Linh, ta nói đúng k?
-Dạ. - Giọng run run của Nhu Linh vang lên.
Từ Đế Lan tái mặt lắp bắp:
-Ng.. ư.. ơi c.. òn… sống???
Nhu Linh nói khẽ giọng hơi run run:
-Tâu hoàng thg, nô tỳ chính là cung nữ đc sai đi mua thuốc, sau khi thành việc, Từ quý phi có sát hại nô tỳ, nô tỳ biết đc nên phải trốn đên đây.. ạ!
-Ngươi… thực sự là cung nữ của Đế lan ư?
-Dạ. Nô tỳ chắc chắn!
Hắn hỏi lại:
-Đế Lan, nàng…. Nàng thật khiến
Đến trang: