ta thất vọng.
Nàng uỷ mỵ vờ diễn kịch ôm lấy hắn thể như nàng đau đớn lắm:
-Ta chịu oan uổng, ngươi xem tay ta này, xước máu hết…
Hắn cầm lấy tay nàng xuýt xoa. Bàn tay trắng nõn in hằn dấu vết. Hắn bề thốc nàng lên khiến nàng bất ngờ ,giãy giụa.
-Nàng mệt rồi, ta phải đưa nàng về cung chứ, chân nàng xước hết rồi, để ta bế đi!
-Ân.
Nàng cũng đau thật. Mặc kệ đi!
Chỉ thấy khuôn mặt TĐL xám lại, co rút.
Hoàng công công hỏi:
-Hoàng thg còn ngũ hoa….?
Hắn trừng mắt:
-Nàng ấy đau thế này, ta còn tâm trạng ngắm hoa sao?
-Dạ, dạ. HỒI CUNG.
Hoàng công công sợ hãi vội nói.
Nàng mỉm cười quỷ dị trong vòng tay chắc chăn của hắn. Thở phào. Được về cung rồi! Thật mệt quá! Nàng thiếp đi. Hắn nhìn nàng ngủ mà mắng nhỏ: “ Sao nàng ngủ mà vẫn đẹp thế nhỉ?? Thật làm khó ta mà!! Nàng đúng là hồ ly tinh!! "
Chap 24
Hắn đặt nàng xuống ngồi bền cạnh mk trong cái kiệu lộng lẫy nhất. Nàng dựa vào vai hắn ngủ ngon lành. Nhưng thi thoảng hắn lại bị nàng tát cho 1 cú hay gác lên gác xuống. Híc. Đường đường là vua một nc mà bây giờ lại chịu dười thế một nữ nhân có mất mặt k cơ chứ? May mà đây là kiệu kín chứ k thì chắc hắn độn thổ mất….
-Hừ, Dĩ Tử ca, ta thật sự chán lắm rồi…. Dĩ Tử ca ca!!
Hắn ngạc nhiên thấy nàng lẩm bẩm cái gì đó nho nhỏ mà hắn chỉ nghe rõ một từ : “ Dĩ Tử”.
Hừ! Đây rõ ràng là tên của nam nhân, lẽ nào thời gian ở ngoài cung, nàng đã…. Nàng đã…. hồng hạnh vượt tường..!!! Grừ! Tức quá! Tức ơi là tức. Sao hắn lại ngốc thế nhỉ? Rõ là biết nàng xinh đẹp, vốn dĩ là một mỹ nhân, lại còn thản nhiên “ thả” nàng ra ngoài nữa chứ? Grừ!! Tức quá! Nữ nhân này! Nàng làm hắn k còn tâm trí mà xử lý mọi việc nữa rồi.
Nàng đột nhiên tỉnh dậy mắng hắn trong mơ màng ( chưa dậy hẳn ý mà) :
-Ngươi gào gì thế? Ngươi làm ta ngủ k ngon nè! Y như một con sói hú đàn. Hờ hờ.
Nàng ngáp dài nói hắn.
Hắn phản bác:
-Nàng nhìn mk xem ! Nữ nhi mà k có ý tứ gì cả!
-Kệ ta! Ngươi lạ thật đấy! Sao mặt đỏ gay thế sốt à?
Nàng ghé sát khuôn mặt lại gần hắn hỏi. Mùi hương hoa mai dìu dịu toả ra khiến hắn k tự chủ đc, tim đập như trống liên thanh, mặt thì cứ thế mà theo đà đỏ chín như gấc. Hắn quay mặt đi.
Nàng càng ngạc nhiên, thấy vậy hắn vội lấp liếm:
-À.. ta … ta hơi … hơi mệt.
-Vậy hả? Xời ơi! Thể trạng của ngươi kém thật! Nam tử hán mà mới rời cung có xíu hà, đã lăn ra ốm! Thật chẳng ra làm sao cả!
-Ta… - Hắn đuối lý lặng im luôn.
Nàng đắc ý mỉm cười. Đột nhiên nàng hỏi:
-Lúc nãy lúc ta ngủ ngươi nghĩ gì mà gào gầm trong miệng ngay bên tai ta thế?
-…..
-Nói đi!
-Không!
-Đi mà! – Nàng giở giọng năn nỉ.
-Không.
-Tại sao k? Ngươi nói ta biết đi!
-Hừm… Ta nghĩ…. hừ!
-Sao thế ? Nói tiếp đi!
-Lúc nàng ngủ…. nàng…. nhắc đến… tên của một nam nhân!
Hắn lạnh lùng, mắt hơi biến sắc nói.
-À… Ra thế! Ừm! À mà ta nhắc tên ai? Ta … á… quen nhiều nam nhân quá! Vậy há, ta nhắc tên ai vậy?
Nàng cố ý chọc thêm cho hắn nộ khí xung thiên luôn. Ha ha!
Hắn nghe đến thế, mắt biến màu đỏ lòm, mặt đằng đằng sát khí nhưng rồi lại vẫn nói:
-Dĩ Tử!
- Ha ha ha ha! – Nàng ôm bụng sặc sụa cười không ngừng, khiến hắn mang bộ mặt kì lạ, ngơ ngơ k hiểu gì.
-Sao vậy? - Hắn tức giận nạt ngang nàng một tiếng.
-Ha … ha… Người đó ngươi k ăn dấm chua đc đâu!
-Hắn tài giỏi hơn ta ư? - Hắn hỏi.
-Không hẳn. Nhưng…
-Ta chắc chắn phải … cho hắn tử . Tức chết đc!
Nàng bỗng buồn buồn bảo:
-Chắc chắn, ngươi và hắn sẽ gặp nhau thôi! Khi đó…
Hắn hỏi nàng bằng một giọng ma mãnh cắt ngang lời nàng:
-Nếu ta và tên Dĩ Tử đó một trong hai phải chết và nàng là ng lựa chọn thì nàng chọn ai?
Ân, đúng rồi! Sao nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyên này nhỉ?
Hắn và huynh ấy, nàng sẽ chọn ai? Chọn huynh ấy, không! Nàng làm sao có thể để hắn chết? Hắn không còn, hắn không giận dữ với nàng nữa, hắn không còn bên cạnh nàng…. KHÔNG!!! Nàng thấy tâm trí mình hoảng loạn khi nghĩ tới điều ấy.
Còn nếu chọn hắn, nàng sẽ mất ng` ca ca duy nhất, nàng có thể sao?
Nàng trả lời hắn sau khi lấy lại tinh thần:
-Sao ta phải chọn nhỉ? Chả bao giờ có trg hợp ấy đâu! hờ!
-Sao k? - Hắn gặng hỏi.
-Ta chắc chắn sẽ k để trg hợp ấy xảy ra!
-Thật ư?
-Mà …
-Mà sao?
-Mà ta cũng… có thể… chọn Dĩ Tử lắm đấy!
Hắn mặt từ màu xám chuyển thành xám xịt. Nàng bật cười, véo má hắn:
-Ngươi xem, mặt ngươi đen như Bao Công kìa!
-Hừ!
-À, cận vệ thân tín nhất của ngươi đâu? – Nàng cố dò hỏi.
-Nguỵ Danh ư?
-Nguỵ Danh…- Nàng lẩm bẩm, nét mặt bỗng trở nên căm thù tột đỉnh.
-Nàng sao vậy? Nguỵ Danh đắc tội gì với nàng ư?
-À.. k… Ta chỉ mới nghe một tin.
-Tin gì? – Hắn cảnh giác hỏi.
-Hoàng hậu nc Hạ.. - Giọng nàng tràn đầy tình cảm nhưng đc giấu kín trong âm sắc lạnh lùng - bị cận vệ thân tín của ngươi giết chết. Ta muốn xem kẻ giỏi giang ấy là ai mà đột nhập đc vào cả hoàng cung nc Hạ?
-À… - Hắn vẻ k quan tâm lắm - Nguỵ Danh không giết bà hoàng hậu ấy!
Nàng kích động:
-Thế thì kẻ đó làm gì cơ chứ?
Hắn kinh ngạc:
-Nàng sao vậy?
-A… không có gì… thế ngươi nói xem hắn đã làm gì?
Chợt bên ngoài có một tiếng nói:
-Hoàng thượng, quý phi, đã đến hoàng cung. Mời xuống kiệu ạ!
Hắn mỉm cười nói với nàng:
-Việc Nguỵ Danh để sau đi nhé!
Rồi hắn kéo nàng xuống kiệu, vào cung. Nàng ngổn ngang suy nghĩ, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao hắn nói Nguỵ Danh không giết mẫu hậu nàng? Việc này nhất quyết phải tra rõ ràng. Nhất định.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Waphay.Xtgem.Com chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 25
Vừa vào cung nàng đã bắt gặp ánh mắt kì lạ từ các phi tần khác. Uy, vừa xuống kiệu đã mệt mỏi thế này, thật k ra làm sao cả.
Ánh mắt của Từ Đế Tử, nàng nhìn rõ tia thù hận đậm đặc, bao phủ. Nàng không nhìn lại mà chỉ liếc qua rồi khó chịu nói với hắn:
-Ta mệt.
-Ân. Nàng vào nghỉ đi.
Lan nhi vội vụng về chạy tới, đỡ lấy nàng đi theo hướng cung Thục Chi Hoa. Nàng dự cảm chẳng lành khi thấy ánh mắt Từ Đế Tử thoả mãn, khinh miệt nhìn xoáy vào lưng nàng như thế!
Đột nhiên, Nàng mở to mắt đứng trân trân nhìn toàn cảnh cung điện của mình. Lan nhi cũng sửng sốt sợ hãi không kém.
Người người đi lại tấp nập. Chúng…. Chúng…. Đang dịch chuyển tất cả đồ đạc của nàng ra ngoài. Nàng thét lên căm phẫn:
-Các người đang làm trò gì vậy hả???
Tất cả những người trong cung đều quay lại nhìn nàng hoảng hốt. Một tiểu cung nữ mặt mày nhìn rõ là hồ ly, chua ngoa nhìn nàng cả gan không sợ nói:
-Chúng ta chuyển đồ khỏi cung của một nữ nhân đã bị trục xuất. Sao? Có ý kiến gì?
Nàng lạnh lùng chẳng thèm đếm xỉa gì đến cung nữ đó. Mắt vẫn trừng trừng nhìn tât cả. Khiến ngta không rét mà run.
Một cung nữ khác nói nhỏ với tiểu cung nữ vừa nãy vẻ sợ sệt:
-Đó chính là Băng An quý phi đấy! Thước Du, cẩn thận cái miệng ngươi!!!!!
-Băng An quý phi thì sao chứ? Giờ ả đã bị trục xuất rồi! Cũng chẳng bằng thg dân!
Nàng điềm tĩnh hỏi:
-Ai, là ai đã ra lệnh này?
-….
-…..
-Là ta.
Nàng quay lại đôi mắt mệt mỏi nhìn vào nữ nhân trang sức lộng lẫy trc mặt:
-Ra là hoàng hậu!
-Ân.
-Mạn phép cho ta hỏi, ta làm sai gì mà bị trục xuất?
-Làm sao có thể để một phi tần đã từng làm việc ở công trg còn ở lại cung chứ? Ai đảm bảo, ai chắc chắn ngươi không làm gì trái với luân thg đạo lý?
Nàng rủa thầm. Bà hoàng hậu này thật nhiều chuyện. Dám **** xéo nàng nữa chứ? Nàng đáp lại với vẻ thờ ơ:
-Vậy hoàng hậu đã hỏi Sở Thiết chưa? Hắn đồng ý?
Hoàng hậu không nói gì một lúc lâu mới đáp:
-Hậu cung là việc của ta sao phiền đến hoàng thượng chứ?
-À, ra vậy! Nhưng thành thật xin lỗi nhé, ta là phi tần của hắn chứ không phải của hoàng hậu mà hoàng hậu thích trục xuất là trục xuất đc!!!?!!!!
-Ngươi….. – Hoàng hậu giận dữ có ý muốn tát Huân Y.
“ Pặc”
Nàng bắt lấy tay hoàng hậu, khẽ thì thầm:
-Cẩn thận. Ngươi còn chọc giận ta, ta không chắc mình sẽ làm gì đâu!!!
“ Rắc”
Nàng lắc “nhẹ” cánh tay hoàng hậu rồi mỉm cười: “ Hờ, chữa lâu đấy”
Nàng nói với Lan nhi:
-Ngươi thử hỏi xem trong những ng này có ai thích chống lại ta nữa k? Nếu không thì DỌN LẠI TẤT CẢ ĐỒ VÀO TRONG NGAY ĐI!!!!
Mọi người ai nấy kinh hãi luống cuống bưng bê tất cả vào trong.
Hoàng hậu lắc đầu đau đớn rồi cùng đám cung nữ kéo về với vẻ mặt uất ức…
Nàng kì lạ thấy cảm giác như ai đó đang theo dõi nàng. Hay nàng đa nghi???
Dọn hết đồ vào trong cũng đã xẩm tối. Nàng vào trong phòng, đọc một vài quyển sách nhưng mắt thì không hề chú tâm, đột nhiên một tiếng động rất nhỏ vang lên, nàng lãnh đạm hỏi :
-Ra đây đi! Đừng trốn mãi thế! Không mệt à?
Một tiếng cười vang lên ngay sau lưng nàng khiến nàng giật thót mình. Nàng lại hỏi mà không hề quay đầu lại:
-Ai đó?
-Là ta mà! Phong Tinh!
-Phong …. Phong Tinh ư? – Nàng lắp bắp hỏi.
-Ân.
-Đừng nói ngươi lại đến đây giết …ta… nhé! – Nàng nói khẽ như chỉ lẩm nhẩm một mình.
-Ta đâu có! Ta thăm nàng thôi!
Phong Tinh nghe thấy bật cười nói lại với nàng.
-Thế ngươi có phi vụ gì ở đây à? – Nàng thờ ơ hỏi.
- Thông minh lắm! Ta đi ám sát một ng. Nàng biết là ai không?
-Ngươi điên à? Ta biết ngươi làm gì để giúp ngươi àh?
Nàng trong lòng cũng nghĩ hắn tâm thần mới nói những lời này với nàng nên giận dữ mắng hắn.
-Haha! Đâu có. Chỉ là đây là kẻ nàng quen mà thôi! - Hắn cười nhạt lấp lửng nói.
Trong lòng nàng dấy lên cảm giác bất an, nàng hỏi lại hắn:
-Là ai?
-Không nói!
-Cái gì?
-Ta không nói đấy!
-Rốt cuộc là ai?
-…..
-Ai? – Nàng gầm gừ, khó chịu.
-Là Hoàng đế đương triều. - Hắn thản nhiên trả lời.
-Hả? –Nàng hỏi vẻ kinh ngạc.
Nàng suy nghĩ một chút, nở một nụ cười rất chi miễn cưỡng và giả tạo rồi nàng kéo tay hắn xuống vẻ nằn nì:
-Ngồi xuống uống trà đã. Có gì từ từ nói!
-…..
-Sao? Sao? Ngon không?
-Ânn. Đc đấy!
-Uống nữa đi.
-Ânn. - Hắn không cảnh giác và ý thức đc rằng nàng cũng là một nữ nhân, một quý phi của hoàng đế, liền nghe lời nàng uống rất nhiều … rất nhiều… chén trà có… thuốc mê dược. Hà hà!
Hắn lịm dần đi, thấy đầu óc không còn tỉnh táo mới nhận ra hắn đã uống rất nhiều mê dược. Hu hu, kiếp làm sát thủ của hắn kết thúc thế này sao? Hắn chỉ nghĩ đc đến đó liền xỉu đi, mắt nhắm nghiền.
Nàng mỉm cười quỷ dị nhìn hắn….
…
Sáng hôm sau…
Phong Tinh mơ màng tỉnh dậy thấy mình nằm trên một bãi cỏ đẹp tuyệt trần, hắn dụi mắt. Kế đó, sờ lên mạng mặt, uy, không còn nữa. Lẽ nào đây là Thiên Đường?
Hắn im lặng quan sát một hồi, vẻ mặt thay đổi, chắc là Hàn Huân Y thấy hắn đẹp trai quá nên không nỡ giết?!
( Tg: Huynh này tự sướng dễ sợ!! ^_^)
Trong khi đó, Hàn Huân Y đang tư lự vừa suy nghĩ vừa hỏi Lan nhi:
-Muội đã “vứt” hắn ở cánh đồng hoa ta bảo chưa?
-Dạ. Rồi ạ. – Lan nhi hơi tò mò sợ hãi, kì lạ đáp.
Nàng lại mỉm cười.
Cánh đồng hoa ấy, tuy rất đẹp nhưng lại chứa một trong những loài hoa thu hút một loại bướm độc. Hắn ở đó mải mà thưởng thức hoa hẳn sẽ khiến lũ bướm chú ý, không tử nhưng chắc chắn phải nói là trên cả đau. Hừ! Ai bảo tên sát thủ “ ngông” ấy định giết “ phu quân” nàng chứ?
Nàng giật mình, vò đầu, sao nàng cứ tìm cách bảo vệ Mộ Dung Sở Thiết một cách ngốc như thế chứ?
Lan nhi không nói gì chỉ nhìn chủ nhân một cách khó hiểu….
---Hết chap 25----
Chap 26
Lại nói đến hắn ( Mộ Dung Sở Thiết), ngồi đợi mãi uống hết cả tấn trà (Ặc, cái này hơi quá) nhưng không thấy sát thủ Phong Tinh đến như lời thư viết liền rất băn khoăn thì nghe một vài cung nữ và thái giám nói chuyện rằng họ đã thấy bóng đen của một ng đeo mặt nạ lao thẳng nhanh như cắt đến cung Thục Chi Hoa.
Hắn chột dạ, “ phi” thẳng đến cung của nàng gọi ầm lên, rồi không đợi ai nói gì, xông vào phòng nàng. Lan nhi ú ớ chưa kịp tâu rõ thì đã nghe tiếng hét kinh trời của nàng ở trong:
-Á… Á.. Đồ sắc lang! Ngươi vào đây làm gì?
Hắn lắp bắp, mặt đỏ rần:
-Ta.. ta… ta .. không biết.. nàng đang tắm…
-Đừng có giả bộ! – Nàng lại quy chụp hắn – Ngươi cố ý! Ngươi ….
-Ta… đâu có.
Hắn cố giải thích nhưng rồi ngớ ra, nàng chẳng phải là quý phi của hắn sao??? Hừ!
Nàng thấy hắn nhìn chằm chằm thì khói nóng bốc lên nghi ngút:
-Ngươi không ra ngoài đi! Hử?
Hắn dựng tóc gáy khi nghe giọng hét có một không hai của nàng rồi hắn vội vàng đi ra ngoài.
Nàng tắm rất lâu mặc hắn đợi đến cổ sếu ra, mới bước khỏi bồn mặc từ tốn mặc quần áo.
-Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Các cung nữ trong cung Thục Chi Hoa đều rất kinh ngạc, họ mới nghe lần đầu một phi tần xưng hô thế này với hoàng đế. Kì lạ là, dường như hoàng đế quen rồi thì phải, hắn không biểu lộ gì là ngạc nhiên mà thong thả trả lời:
-Ta nghe một số cung nữ nói là đêm qua, Cung nàng có thích khách.
Nàng giật mình rồi giở giọng trêu chọc hắn:
-Ha ha! Ra vậy! Đêm qua, ta và “ Phong Tinh ca ca” đã ngồi đàm đạo uống trà nói chuyện rất vui ở cung Thục Chi Hoa. Sao? Có gì ư?
Mắt hắn đen đục, trông cực kỳ đáng sợ. Không như mọi ngày hắn không nói gì mà u uất bỏ đi làm nàng thấy có lỗi không thể tả!
Nàng vội đuổi theo:
-Ngươi sao thế?
-…..
-Ngươi sao thế? Ta nói đùa thôi mà!
-….
-Này! Ơ kìa!
-….
- Trả lời không thì ta giận ngươi luôn đó! – Nàng “doạ” hắn.
Một lúc sau Hắn mới trả lời vẻ miến cưỡng và giận dữ:
-Ta có việc cần phải giải quyết. Không rảnh để cả ngày quan tâm đến nàng….
Nàng hào hứng không thèm để ý lời hắn nói:
-Cho ta đi với?
-Việc triều chính, nữ nhân đi theo làm gì? - Hắn kì lạ nhìn nàng.
-Hừ! Biết đâu ta giúp đc? Đi mà! Đi! Nhé? Nhé? – Nàng nhìn hắn rất thành khẩn.
Hắn nhắm mắt bất lực. Nàng quả thật là siêu năn nỉ …
-Ân. - Hắn gật đầu.
“ Hết chịu nổi nàng. Huân Y ạ!!!” – Đây là suy nghĩ của ai đó.
Các triều thần đang ngồi quanh bàn trà để nói về chính sự thì thấy hắn đi tới. Họ đều đứng dậy chào hắn vẻ kính cẩn hết mực.
Khi thấy nàng, lập tức có một vị đại thần hỏi hắn:
-Hoàng thượng, dù là nghị triều ở hoa viên cũng chẳng thể để cho nữ nhân cùng ….
Hắn cắt ngang:
-Từ tể tướng, đây là việc của ta, khanh định sao hả?
Nàng thầm nghĩ: “ Hắn đúng là ng không biết nói lý lẽ. Ha ha”
Từ tể tướng? Nàng mỉm cười, ra vậy! Chắc chắn ông già này là Từ Thiên Quân, phụ thân của 2 tiểu ngốc ma đầu rồi!
Nàng vẻ ủ rũ nói khẽ nhưng đủ để tất cả nghe nhưng lại vờ như chỉ nói với Từ tể tướng:
-Thật chia buồn! Không ngờ Loan Mĩ quý phi lại hành động dại dột như thế, hờ, thật một phút lầm lỡ mà để hư mất Long Thai!!!
Từ Thiên Quân và các đại thần sửng sốt:
-Sao? Từ Đế lan quý phi hư thai rồi ư?
Nàng áy náy cúi đầu:
-Ta không biết là mọi ng vẫn chưa hay tin…
-Tại sao lại
Đến trang: